Tìm kiếm

Danh mục
Hàng mới
Liên hệ: Minh
0987.28.80.81
0976.775.168
Quảng cáo






 CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Chuyện xảy ra vào một ngày chủ nhật đẹp trời. Nắng mùa thu dịu nhẹ, những chiếc lá vả vỗ vào vai nhau theo từng cơn gió. Một cô bé hớn hở hòa vào đám trẻ, bọn nhỏ nô đùa vui vẻ bên con suối nhỏ. Nắng rút hết khỏi khoảng sân, chiếc áo khoác màu hồng đã được cô bé cởi bỏ từ lúc nào. Trưa trật, ai về nhà nấy. Sau bữa cơm trưa, cô bé còn nán lại bên đứa em nhỏ, bẹo nhẹ vào má nó. 12h45, cô bé miễn cưỡng leo lên giường ngủ. Đã thành thói quen, nó gối đầu lên tay bố, nghe bố kể vài câu chuyện ngắn. Nó nghe thấy tiếng ngáy đều đều từ cái mũi khoằm của bố. Mắt cô bé vẫn thao láo. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ nhỏ, kim ngắn và kim dài cùng chỉ số 1. Bố đã dạy nó xem đồng hồ, nhưng mãi vẫn chỉ nhớ được cái kim ngắn, 1 giờ rồi ư? Nó nghĩ. Nó rón rén bước ra phòng khách, soi mình vào khung gương. Nó điệu đà lắc qua, lắc lại, đưa bàn tay gầy cào nhẹ mái tóc tơ. Với sợi dây nịt, cô bé buộc thành 2 túm. Nó cứ tháo ra buộc lại 3, 4 lần đến khi ưng ý mới thôi. Mái tóc lững chững thật khó bảo, đợi dài hơn chút nữa buộc đuôi gà chắc dễ dàng hơn. Thi thoảng, nó lại ra sân ngó, xem có cô cậu nào trốn bố mẹ đi chơi không. Nó lấy lọ đựng chì màu ra ngắm nghía, những chiếc bút dài ngắn với đủ kích cỡ. Năm ngoái, ông già Nô En tặng cho nó, nó thích lắm, không biết năm nay ông tặng gì nhỉ? Nó vu vơ nghĩ. Nó mang tờ giấy đang vẽ dở ra xem, một bức tranh về môi trường, cô giáo dặn nó vẽ trên giấy A3. Nó nhặt chiếc bút ngắn nhất, chỉ bằng 2 đốt ngón tay, hí hoáy tô. Rồi cô bé ra ngồi xích đu, mẹ bảo chỉ dành cho em bé thôi, mà sao nó ngồi vẫn cứ thích vậy. Nó thu dọn đống đồ chơi mà đứa em nhỏ bầy ra chiếu hồi sáng, dừng lại và vuốt ve chiếc máy tính tiền hàng, thứ nó quý nhất. Nhặt chiếc máy đồ chơi nước, ngả lưng vào chiếc võng, nó cẩn thận điều khiển từng cái vòng xinh xắn vào cây cột tiêu. Bỗng “két…”, bố cô bé mở cửa bước ra, thế là đã qua 1 buổi trưa cô bé không ngủ.
CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Hàng năm, thị trấn nhỏ của nó có rất nhiều lễ hội. Thế rồi Con Co-Vid xuất hiện đã làm cho bao cuộc vui phải hoãn lại. Mấy hôm nay, bao nhiêu người lại kéo về mở hội chợ rất đông vui. Cơm tối xong, cả nhà cùng ra công viên chơi. Rảo bước gần trăm mét, đến phố đi bộ, nó đã nghe thấy tiếng loa đài vọng ra từ khu vui chơi. Bố có mang tiền không? Nó ngước lên hỏi bố. Chỉ chờ cái gật đầu, nó đã cười xòa và leo tót lên lưng con ngựa. Tiếng nhạc sôi động cùng với những vòng quay, nó hồn nhiên chơi đùa như trong những câu chuyện cổ tích. Con có muốn ra kia xem họ bán gì không? Bố mẹ cứ đi trước, con ngồi ở ghế đá này ngắm các bạn chơi chút nữa ạ. Bố mẹ cứ yên tâm, con không chạy linh tinh đâu ạ. Thật ra thì mọi ngóc ngách ở khu này cô bé cũng đã thuộc lòng, đâu dễ gì để lạc, nên bố cũng tạm yên tâm. Ngắm những vòng quay trong ánh điện nhấp nháy, cô bé thấy đôi mắt ríu lại. Có thể là do trưa nay cô không ngủ, nên cơn buồn ngủ kéo về. Cô bé không hề biết trong lúc cô vừa chợp mắt chưa đầy 1 phút thì một cơn gió xoáy bất chợt lướt qua. Cô cảm thấy ram ráp ở chân, mở mắt ra thì cô thấy trời tối đen như mực. Cô thút thít khóc và gọi. Ngoài tiếng dế rỉ rả bên tai, không có ai trả lời. Bỗng cô nhìn thấy phía đằng xa có ánh đèn, đưa tay lên giữ chặt lồng ngực, cô nhớ lại những lời bố dạy, những bài học kỹ năng sống, những chuyện cổ tích mà bố đã kể cho nghe. Cô lấy hết sức can đảm tiến lại gần phía có ánh đèn, đó là một căn nhà ngang xây theo lối cổ, chỉ có 1 tầng, gồm 3 gian chính. Bộ cổng sắt bằng thép Inox vuông vắn và sáng loáng trước ánh điện. Có ai ở trong nhà không? Giúp cháu với. Cô bé vừa cất lời thì 2 chiếc cánh cổng mở toang, một giọng nói trầm ấm vang lên: mời cô bé vào nhà. Cô nhìn quanh mà không thấy bóng người, có lẽ giọng nói phát ra từ cánh cổng, cô đang lưỡng lự thì giọng nói lúc nãy lại vang lên: Vào mau đi, quanh đây không còn căn nhà nào khác đâu.
 CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Cô bé dè dặt với đôi chân trần rỉ máu tiến vào, ngay lập tức cánh cổng đóng lại như cũ. Cô cắn chặt bờ môi để kìm nén sự sợ hãi. Tới bậc thềm cô lau chân sạch sẽ vào tấm thảm rồi mới bước lên. Cô đưa tay định gõ cửa, thì ngay lập tức 2 cánh cửa chính tự động mở ra, chiếc rèm cũng tự động vén sang một bên. Trước mắt cô là một gian phòng khách sáng choang, ánh điện rọi xuống từ một chiếc đèn chùm treo trên trần nhà. Trên tường treo một bức hoành phi câu đối, trạm trổ theo lối thư pháp. Bên dưới là chiếc đồng hồ quả lắc. Chính giữa phòng kê một chiếc bàn gỗ và 2 chiếc ghế dài, trên chiếc bàn gỗ nổi vân vàng có đặt một bộ ấm chén uống nước và một cái lọ cắm những bông thược dược màu vàng. Bên trái có 1 bộ bàn ghế nhỏ để một chiếc máy vi tính, một chiếc bút máy lơ lửng trên tập giấy A4. Thấy chiếc bàn bài trí gần giống nhà mình, cô tiến lại gần đưa tay chạm vào chiếc bút, chiếc bút chỉ rung nhẹ giữa không gian. Nhìn xuống quyển lịch để bàn gần tập giấy A4, cô thấy các ngày đều được khoanh tròn bằng bút mực, ngày cuối cùng được khoanh là 31 tháng 10. Đó là ngày Haloween. Bố có dẫn cô đi quanh thị trấn nhỏ, nhưng không thấy ở đâu tổ chức lễ hội. Hôm đó cô còn nhõng nhẽo bố mãi, vậy mà cái ngày đó lại được khoanh tròn và đánh dấu đậm trên quyển lịch này. Mỗi ngày trên trang lịch còn được ghi chú bằng vài chữ nhỏ, cô đọc không hiểu gì, có thể là viết bằng tiếng anh. Cô cầm quyển lịch lên, lật sang tháng 11, lấy bút khoanh vào ngày hôm nay 15/11/2020. Đó cũng là thói quen mà cô và bố thường làm trước khi đi ngủ. Bên phải của phòng khách có kê một chiếc sập gỗ, chính giữa có bộ cá ngựa đang chơi dở. Cô bé tiến lại gần để nhìn rõ hơn, hai chú ngựa xanh lá đã về đích, một chú ngựa xanh dương leo lên bục số 4. Ba chú ngựa đỏ và hai chú ngựa vàng đang trên đường đua. Bỗng nhiên một viên xúc xắc từ phần đất của ngựa vàng bật lên cao, lăn vòng tròn, lắc lư rồi dừng lại ở mặt hai chấm.
 
CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Cô bé kinh hoàng lùi lại vài bước. Tiếng cười ha ha đồng thanh vang lên, tiếng quân ngựa gõ trên mặt bàn chẳng khác nào tiếng vó ngựa đang phi trên đường nhựa từ đằng xa chạy lại. Cô bé vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc, cô túm chặt chiếc vạt áo khoác, quay lại phía sau thì cánh cửa đã đóng lại từ lúc nào không hay. Dù kìm nén tiếng hức hức vẫn bật ra thành tiếng. Đừng sợ, cháu gái – một giọng nói trầm ấm vang lên. Tiếng nói vọng ra từ chiếc ấm chuyên. Những tiếng cười khác im bặt. Chào mừng cháu đã đến với chúng tôi, lại đây nào, để tôi kể cho cháu nghe vài chuyện. Thấy tiếng nói ấm áp như giọng bà ngoại, cô bé chầm chậm tiến đến bàn uống nước, rồi ngồi xuống chiếc ghế văng. Cháu hãy chú tâm nghe và nhớ kỹ những điều ta nói: Đây là căn nhà của một quý bà. Bà ta có một cô con gái xinh đẹp và hiểu biết. Cách đây khoảng nửa tháng, đúng ngày Haloween, cô bé đột nhiên mất tích. Người mẹ rất phiền lòng, bà đã bỏ nhiều công sức đi tìm nhưng chưa thấy. Chiều nay bà chủ vừa rời khỏi nhà, trưa mai bà ấy sẽ quay trở về. Từ ngày cô bé mất tích đến nay đã có 5 đứa nhỏ lạc đến đây. Họ đâu cả rồi ạ? Cô bé ngắt lời. Cháu cứ nghe ta kể sẽ rõ. Họ đều là những đứa trẻ kém hiểu biết, lười biếng nên đều bị đưa đi khỏi nhà trong đêm tối. Bà chủ đã hóa phép cho họ ngủ say, đưa lên xe ngựa chở đi, chúng tôi cũng không rõ hiện giờ họ ra sao. Thế bà ta có phải là phù thủy không? Tôi đã từng nghe vài người qua đường gọi bà ta là phù thủy. Nhưng tôi nghĩ bà ta không hại những người hiểu biết và chăm chỉ đâu. Nào, hãy uống một cốc nước cho đỡ khát đã cháu gái, vừa nói bác ấm chuyên vừa bay bổng lên, một chiếc chén cũng bật ngay dậy hứng trọn dòng nước từ chiếc vòi dài. Cô bé đưa 2 tay đón lấy chén nước, cảm ơn rồi nhấp một ngụm. Cô cảm thấy vị thanh mát giống nước dừa tươi, tinh thần trấn tĩnh. Ta và bác cổng là 2 người già nhất ở căn nhà này, ở đây có vài đồ vật có phép thuật, con hãy tự làm quen đi. Chào cô bé, cây bút lên tiếng.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Chào cô bé, cây bút lên tiếng. Khi nãy tôi thấy bạn cầm tôi rất nhẹ nhàng, có phải cậu đã đi học rồi không? Đúng vậy, tôi đã tập viết khá nhiều, cô bé tự tin đáp. Cậu có thích vẽ không? Ồ, tôi vẫn thường làm việc đó mỗi tối trước giờ ăn cơm. Còn tớ là gương thần, cậu có hay soi gương không? Cô bé ngoái nhìn về phía bên phải chiếc sập gỗ, một chiếc gương xinh xắn viền hồng giống chiếc gương ở phòng khách nhà cô, chỉ khác là trong gương còn hiện ra đôi mắt trong veo. Cô bé tiến lại gần và đáp lời: Tớ vẫn thường soi gương, chải tóc vào buổi sáng, thi thoảng tớ còn đeo bờm nữa. Thật thế ư? Từ ngăn kéo trên cùng của bàn trang điểm, một cây lược hồng và một chiếc bờm màu hồng có gắn một bông hồng cùng bước ra. Thế cậu đã bao giờ bôi son chưa? Một cây son đỏ cũng bước ra vào tiếp lời. À, thú thật với cậu tớ rất thích nhưng mẹ tớ dặn không được bôi son, tuyệt đối không được dùng. Mẹ cháu dặn đúng đấy! Bác ấm chuyên tiếp lời. Thế cậu có biết chơi cá ngựa không? Tớ và bố thi thoảng vẫn chơi cùng nhau. Cô bé xấu hổ nhớ về những viên xúc xắc cô đã làm mất, mỗi lần chơi toàn phải oẳn tù xì, tốn rất nhiều thời gian của bố. Thế thì vui quá, đám ngựa vui vẻ nhảy nhót. Chân cậu bị thương kìa, hãy vẽ thứ gì đó để băng bó đi. Cô chợt nhớ về cậu bé Mã Lương có cây bút thần, vẽ gì cũng có thể biến thành đồ thật. Cô lại nhớ về buổi trải nghiệm kỹ năng sống ở trường đã được học hồi đầu năm. Cô lấy một tờ A4, cầm bút thần nắn nót vẽ một lọ thuốc tím sát khuẩn, một cuộn bông, vài miếng gạc, một chiếc kéo và một cuộn dây băng. Có đủ dụng cụ, cô cẩn thận băng bó vết thương, bây giờ cô cảm thấy khá hơn nhiều. Bút thần ơi, nếu tớ vẽ một chiếc điện thoại có được không nhỉ? Điện thoại là gì? Tớ chưa bao giờ thử biến các đồ vật hiện đại thành sự thật đâu. Điều đó có thể khiến tớ mất nhiều năng lượng. Tớ cảnh báo cậu, nếu cậu lạm dụng tớ, tớ sẽ hết năng lượng siêu nhiên đấy.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Nhưng tớ cần thông báo cho bố biết là tớ vẫn ổn, nếu không ông sẽ rất lo lắng và tìm kiếm cả đêm, cô bé nài nỉ. Được rồi, tớ sẽ cố gắng, nhưng phép màu chỉ có tác dụng không quá 1 phút đâu. Một phút có lâu không cậu? Nhanh lắm, cậu đếm từ 1 đến 60 là hết một phút. Cô bé trầm tư suy nghĩ, cô nên nói gì với bố trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhỉ? Rồi cô cầm bút vẽ một hình chữ nhật, thêm các con số từ 0 đến 9, vẽ xong cô hô to: Điện thoại. Ngay lập tức từ trên trang giấy rơi ra một chiếc điện thoại. Cô cầm lên tay và bấm số 0987.28.... Thật may là số điện thoại của bố rất dễ nhớ, cô đã thuộc làu từ hồi mẫu giáo. Sau một hồi chuông, đầu dây bên kia vang lên tiếng: Alo, tôi nghe đây. Cô bé liền nói một tràng: Cún của bố đây, con vẫn đang an toàn, con bị lạc vào thế giới cổ tích mà bố hay kể. Hãy tin con. Con sẽ trở về an toàn, con yêu bố mẹ. Con sẽ tìm cách liên lạc với bố, con chỉ có 1 phút... Cô định nói thêm thì chiếc điện thoại trên tay cô đã biến mất. Ở đầu dây bên kia, bố cô bé không khỏi sững sờ. Ông tra lại nhật ký, thì lịch sử cuộc gọi vừa rồi đã biến mất khỏi điện thoại. Ông vào mục ghi âm, nghe lại lời con một lần nữa, rõ ràng là sự thật. Điện thoại tự nhiên sập nguồn, khi ông khởi động lại thì bản ghi âm cũng không còn nữa. Ông nhòe mắt nhớ về câu nói năm xưa. Cách đây 12 năm, đúng một giáp, đó là thời sinh viên Đại học Thương Mại năm thứ 2, ông hay lang thang ở các hiệu sách cũ. Một hôm ông tìm thấy một quyển sách rất cũ, dày gần một gang tay, bìa đỏ bã trầu, phủ đầy bụi, nằm lẫn trong những quyển sách nát dưới gầm của một giá sách. Có lẽ nó bị lãng quên trong hàng triệu cuốn sách cũ ở đây. Bìa ngoài không in chữ, trang 3 có tựa đề NHỮNG ĐIỀU KÌ DIỆU, ông đọc thử vài trang giấy ố vàng thì thấy khá thú vị. Từ đó cứ khi rảnh là ông lại đến hiệu sách cũ để đọc cuốn sách đấy, đến lúc về thì để lại chỗ cũ.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Khi đọc đến trang 2.155 thì ở cuối trang có 1 dòng chữ đỏ nổi bật: Khi bạn đọc đến đây, bạn đã là một phần trong cuốn sách này. Đột nhiên quán bị mất điện, chủ quán mời mọi người tạm về, ông lão có việc phải đi gấp, vài ngày sau ông mới trở về. Qua một tuần, cha cô lại ghé hiệu sách cũ nhưng không tìm thấy quyển sách đang đọc dở. Hỏi chủ quán thì nhận được một lời khẳng định: Tôi chưa hề thấy một quyển sách nào như cậu miêu tả, ta cũng ngoài 70, đọc hết sách ở đây rồi. Nếu cậu có tìm được hoặc viết được một cuốn sách lạ như thế thì ta sẽ sống đến trăm tuổi để đọc cho thỏa chí. Lẽ nào, dòng chữ đỏ và những chuyện lạ đến với cô con gái lại đang tiếp diễn như phần sau của cuốn sách mà ông chưa kịp đọc. 2.155 trang thật trùng hợp, 2.155 ngày trước là ngày con gái ông ra đời, ông bố lẩm nhẩm, đầu đau nhói. Quay trở lại với cô con gái. Khi chiếc điện thoại biến mất khỏi tay cô, bác ấm chuyên lên tiếng: ta thật không ngờ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà con có thể gửi nhiều thông tin đến bố vậy? Cháu phải dành một lúc để suy nghĩ trước đấy ạ. Con thấy đấy, khi suy nghĩ kỹ thì lời nói rất có hiệu quả, hãy cố gắng phát huy. Cô bé khẽ gật đầu. Bất chợt cô ngáp dài một cái, cơn buồn ngủ lại tìm về. Cô cầm bút vẽ một chiếc khăn mặt và một chiếc bàn chải đánh răng. Cây bút thần nhắc cô có thể đi tạm đôi dép trong nhà của cô chủ nhỏ, cô xỏ thử thì thấy vừa vặn. Đằng sau chiếc sập là một hành lang rộng gấp đôi hành lang nhà cô dẫn xuống khu bếp. Khu bếp được bố trí hợp lý, gọn gàng, sạch sẽ, bóng đèn led sáng choang. Cô chải răng, rửa mặt vệ sinh xong lại trở lên phòng khách. Chiếc đồng hồ quả lắc vang lên chín tiếng, cô ngước nhìn, kim ngắn chỉ số 9, kim dài chỉ số 12. Thật tiện, chín giờ, cô thắc mắc sao ở nhà bố không treo loại đồng hồ này để dễ xem giờ hơn không. Bác ấm chuyên bảo cô hãy sang căn phòng bên tay trái để ngủ nghỉ. Đó là phòng của cô chủ nhỏ, cửa phòng cùng hướng với cửa chính của căn nhà.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Một ô cửa sổ nhìn ra hành lang, thẳng với cửa sổ của gian nhà. Từ đây cô có thể nhìn thấy khoảng sân, một luống vườn nhỏ, ngoài kia là con đường đã đưa cô tới đây. Cô ra hành lang kéo tấm rèm cửa sổ bên ngoài lại. Bây giờ cô mới có dịp quan sát kỹ căn phòng, một chiếc giường vừa xinh giống chiếc giường mọi khi cô vẫn ngủ, chiếc gối hồng nằm gọn gàng trên một chiếc chăn mỏng gập gọn, vuông vắn, chiếc màn khung kéo gọn sát tường. Bên trái chiếc giường là một tủ đựng đầy sách có 4 tầng. Tầng trên cùng có vài con thú bông và những thứ đồ chơi khác nhau. Gần cửa sổ có kê bàn học, cách bài trí chẳng khác mấy so với góc học tập của cô, và điều ngạc nhiên hơn nữa, bộ sách giáo khoa lớp 1, đúng là bộ cô đang học ở trường. Bên phải giường ngủ là một tủ đựng quần áo bằng nhựa tốt. Hai cánh cửa tủ màu hồng, đúng loại mà cô hằng mơ ước. Góc trong cùng là một cánh cửa ngách, mở ra là một hành lang dẫn xuống nhà vệ sinh ở khu bếp, một lối đi xuống khu bếp thuận lợi, nếu không muốn phải vòng qua phòng khách. Cô đóng cả 2 cánh cửa, buông màn, cứ để điện sáng rồi leo lên giường ngủ. Cô nhớ bố, nhớ những bài đạo đức lớp 1 mà ông bảo cách đây 30 năm ông được học. Ông thường đọc cho cô nghe mỗi đêm trước khi đi ngủ, đợi cho cô ngủ say bố mới về phòng. Cái sợ xen lẫn cái nhớ, nước mắt cô ứa ra, cô nhẩm lại bài thơ cho đỡ sợ: Em đang say ngủ, quên cả giờ rồi, chú đồng hồ nhắc, reng reng dậy thôi. Cô nhìn về phía bàn học, một chiếc đồng hồ đang tích tắc trong đêm khuya. Theo thói quen, cô ngồi dậy bật nút báo thức, rồi lại nằm xuống ngủ. Cái mệt cùng cơn buồn ngủ kéo đến, cô thiếp đi lúc nào không hay. Tiếng đồng hồ tít tít vang lên, chẳng biết có phải tiếng kêu của nó to hơn cái đồng hồ ở nhà cô không? Hay vì cô đang ở một nơi xa lạ, cô bật dậy ngay, với tay tắt nút báo thức. Kim ngắn chỉ số 6, kim dài chỉ số 11, bố cô thường bảo đây là số tam hoa, ai thức dậy vào giờ này sẽ vui vẻ và may mắn cả ngày.
 
 CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Một ô cửa sổ nhìn ra hành lang, thẳng với cửa sổ của gian nhà. Từ đây cô có thể nhìn thấy khoảng sân, một luống vườn nhỏ, ngoài kia là con đường đã đưa cô tới đây. Cô ra hành lang kéo tấm rèm cửa sổ bên ngoài lại. Bây giờ cô mới có dịp quan sát kỹ căn phòng, một chiếc giường vừa xinh giống chiếc giường mọi khi cô vẫn ngủ, chiếc gối hồng nằm gọn gàng trên một chiếc chăn mỏng gập gọn, vuông vắn, chiếc màn khung kéo gọn sát tường. Bên trái chiếc giường là một tủ đựng đầy sách có 4 tầng. Tầng trên cùng có vài con thú bông và những thứ đồ chơi khác nhau. Gần cửa sổ có kê bàn học, cách bài trí chẳng khác mấy so với góc học tập của cô, và điều ngạc nhiên hơn nữa, bộ sách giáo khoa lớp 1, đúng là bộ cô đang học ở trường. Bên phải giường ngủ là một tủ đựng quần áo bằng nhựa tốt. Hai cánh cửa tủ màu hồng, đúng loại mà cô hằng mơ ước. Góc trong cùng là một cánh cửa ngách, mở ra là một hành lang dẫn xuống nhà vệ sinh ở khu bếp, một lối đi xuống khu bếp thuận lợi, nếu không muốn phải vòng qua phòng khách. Cô đóng cả 2 cánh cửa, buông màn, cứ để điện sáng rồi leo lên giường ngủ. Cô nhớ bố, nhớ những bài đạo đức lớp 1 mà ông bảo cách đây 30 năm ông được học. Ông thường đọc cho cô nghe mỗi đêm trước khi đi ngủ, đợi cho cô ngủ say bố mới về phòng. Cái sợ xen lẫn cái nhớ, nước mắt cô ứa ra, cô nhẩm lại bài thơ cho đỡ sợ: Em đang say ngủ, quên cả giờ rồi, chú đồng hồ nhắc, reng reng dậy thôi. Cô nhìn về phía bàn học, một chiếc đồng hồ đang tích tắc trong đêm khuya. Theo thói quen, cô ngồi dậy bật nút báo thức, rồi lại nằm xuống ngủ. Cái mệt cùng cơn buồn ngủ kéo đến, cô thiếp đi lúc nào không hay. Tiếng đồng hồ tít tít vang lên, chẳng biết có phải tiếng kêu của nó to hơn cái đồng hồ ở nhà cô không? Hay vì cô đang ở một nơi xa lạ, cô bật dậy ngay, với tay tắt nút báo thức. Kim ngắn chỉ số 6, kim dài chỉ số 11, bố cô thường bảo đây là số tam hoa, ai thức dậy vào giờ này sẽ vui vẻ và may mắn cả ngày.
 
CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Mọi khi thì cô còn nán lại trên giường một chút nữa, nhưng hôm nay cô quyết định dậy luôn. Cô kiễng chân kéo khung màn về vị trí cũ, mọi hôm cô dìa công việc này cho bố với lý do con chẳng với tới đâu. Thật ra với chiều cao hơn 1,2 mét và sự tự nguyện cùng một chút khéo léo thì ai cũng có thể làm được việc ấy. Cô gấp gọn chăn và vuốt lại chiếc đệm cho phẳng phiu, chiếc đồng hồ quả lắc ngoài phòng khách ngân vang 6 tiếng. Ra hành lang, cô kéo chiếc rèm và đẩy cánh cửa sổ bằng kính, một cơn gió lạnh ùa vào, cô rùng mình mặc vội chiếc áo khoác. Cô ngửi thấy mùi hương thơm ngọt ngào đã từng gặp ở đâu rồi. Ngoài kia, sương ướt đẫm khoảng sân, những làn sương mỏng nối tiếp nhau bay trong không trung, cô chăm chú xem bà phù thủy có bay trong đó không, nhưng chẳng thấy gì. Mấy quả núi phía xa chỉ nhìn thấy chóp. Sương và mây quện vào nhau gần giống như một chiếc chăn bông trắng khổng lồ bao quanh dãy núi. Cô mở cửa ngách đi xuống khu bếp để vệ sinh sáng. Điều chỉnh dòng nước cho vừa đủ ấm, cô dùng hai lòng bàn tay vốc từng vốc nước áp lên mặt. Cô thích cái cảm giác này, sảng khoái và thích thú vô cùng, sáng nào cô cũng nghịch vậy. Lau khô mặt, cầm hộp thuốc đánh răng, cô lại nhớ về câu khẩu hiệu của bố mỗi khi cô chải răng: nhẹ nhàng, kỹ càng, trong ngoài, trên dưới, trước sau, trái phải. Súc miệng xong, cô cầm khăn lên lau mặt một lần nữa, lần này mới đúng nghĩa là rửa mặt. Cái bồn rửa mặt này rất vừa tầm, lấy một chút life buoy cho vào khăn, vo nhẹ, rũ sạch dưới nước, vắt ráo nước, cô cẩn thận chỉnh cho vuông vắn trên chiếc thanh ngang. Hứng chí cô khẽ đọc nhỏ vài câu thơ: Có một chú thỏ, và một chú rùa, buổi sáng sáu giờ, cùng nhau đi học. Theo lối hành lang chính đi thẳng lên phòng khách, đã nghe tiếng bác ấm chuyên: chào buổi sáng, chúc cháu gái một ngày tốt lành. Good morning bác ấm chuyên. Tối qua bác ngủ có ngon không? À, mà bác thì không cần ngủ đâu nhỉ? Có chứ, ai cũng cần nghỉ ngơi, ta cũng vậy.
 
 CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Thế bác thức dậy lâu chưa? Ta ngủ dậy trước cháu 30 phút. Sao bác không dậy vào giờ tam hoa, cô bé ngây thơ hỏi. Ta già rồi, thức vào lúc nhị hoa cũng tốt cháu ạ. Cả hai bác cháu cùng cười vui vẻ. Vết thương ở chân của cháu thế nào rồi? Sắp khỏi rồi ạ, cô bé vừa nói vừa duỗi 2 bàn chân trên chiếc ghế băng. Bình thường cháu hay nghịch nên chân tay hay bị sây sát, giữ sạch vài hôm là khỏi. Cháu ăn mì tôm cho đỡ đói nhé. Vâng, nhưng cháu không biết úp, bố mẹ chưa cho phép cháu sử dụng nước sôi, môn kỹ năng sống cũng dạy chúng cháu phải thận trọng, nhờ người lớn, mà ở đây thì không có người lớn ạ. Có ta đây, cháu quên à, hãy chuẩn bị đi, ta sẽ rót nước sôi giúp cháu. Cô bé xuống bếp lấy một gói mỳ, một chiếc bát tô, một chiếc đĩa, một đôi đũa và một chiếc thìa. Cô dùng kéo cắt dọc theo đường viền của gói mì, bẻ một mẩu nhỏ đưa lên miệng nhai rôm rốp. Cô bưng bát mì đặt lên bàn ở phòng khách, bác ấm chuyên bay lên rót nước sôi giúp cô. Trong khi chờ mì chín, bác ấm chuyên lên tiếng: khi nãy cháu đọc bài thơ hay quá. Vẫn còn đoạn sau nữa bác ạ: Chú rùa nặng nhọc, biết tính đường dài, đi thẳng một thôi, đến trường không chậm. Còn anh bạn thỏ, nhảy nhót hát ca, đuổi bướm hái hoa, quên giờ lên lớp. Tùng tùng trống đánh, thỏ chạy quáng quàng, chân vắt lên vai, đến trường vẫn chậm. Cháu thích bài thơ này lắm bác ạ. Ừ, bài thơ vần và hay thật. Ăn uống, dọn dẹp xong, kim dài đồng hồ đã chỉ số 10, nếu ở nhà thì giờ này cô đã sẵn sàng đồng phục cho buổi chào cờ đầu tuần. Cô ngắm mình trong gương, và cầm cây lược chải tóc. Cậu có muốn bôi một chút lên môi không? Thỏi son ngỏ lời. Ồ, không. Cảm ơn cậu, cô dứt khoát. Chuông đồ hồ điểm 7 tiếng. Cô vén rèm, mở cửa chính bước ra. Khoảng sân hình chữ nhật rộng khoảng 10 bước chân được lát bằng gạch đất nung. Tiếp đến là khu vườn hoa rộng bằng gần nửa chiếc sân, chủ yếu trồng hoa hồng. Con đường từ cổng vào sân chia vườn hoa thành 2 phần cân đối.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Con đường từ cổng vào sân chia vườn hoa thành 2 phần cân đối. Đó là một hình vuông hoàn hảo, trang trí như một bàn cờ vây. Nửa vườn bên phòng cô ở chỉ trồng hoa hồng nhung, loại hồng đỏ thơm nhưng nhanh tàn mà bố cô đã từng trồng. Cô đếm nhanh thì khoảng hơn 20 bông, mùi thơm nồng nàn dễ chịu vô cùng. Nhiều nụ hoa sắp nở vươn cao cùng với những hạt sương đêm đọng trên lá như những hạt ngọc trông thật đẹp. Phía vườn bên kia trồng đủ các loại hồng khác nhau: Đỏ, vàng, cam, hồng, tím đủ cả, thậm chí cô còn nhìn thấy những bông hoa xanh lục và đen thẫm. Hoa thì sai hơn rất nhiều nhưng hương lại không đậm bằng. Cô chỉ đứng nhìn từ xa mà không dám ghé sát mũi để ngửi một hơi dài theo sở thích, vì sợ gai đâm vào người sẽ bị lời nguyền như bao câu chuyện cổ tích. Mặt trời đã lên dần, ánh nắng làm cho vườn hoa thêm rạng rỡ. Một hàng rào dây thép gai cao tới cổ cô bé ngăn cách khu vườn với con đường đất ngoài cổng. Hàng rào này cũng được trang điểm bởi những nhánh hồng leo, được cắt tỉa gọn gàng. Phía bên kia con đường đất mà cô đã từng đi là một bãi đất trống, rất rộng mọc đầy cỏ bã trầu và cỏ gà. Cô bé định bước ra đường nhưng bác cổng đã ngăn lại. Quanh đây không có nhà, cháu ra ngoài dễ bị lạc, nếu để chó sói hoặc rắn độc hại thì tội nghiệp lắm. Nhưng cháu sợ đến khi bà chủ về sẽ phạt cháu. Bà chủ không đáng sợ như cháu nghĩ đâu. Mà nếu bà chủ có ý định hại cháu thì cháu cũng không thể tránh khỏi, bởi vì khi cháu đến đây bà ấy cũng đã biết rồi. Bà ấy là phù thủy phải không ạ? Ta có nghe nhiều người qua đường nói vậy. Hãy bình tĩnh và xử sự đúng mực, cháu sẽ được an toàn. Nghe bác cổng vỗ về, cô bé cũng thấy yên lòng hơn, dù rằng cô vẫn thắc mắc 5 đứa trẻ kia bị bà phù thủy đưa đi đâu. Hôm nay không được đến trường, trong lòng cô dậy lên nỗi nhớ da diết. Trở lại phòng ngủ, bật chiếc đèn học, vén tấm rèm lên, cô bé đọc lại bảng cộng 3 trong phạm vi 10.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Cô lấy vở bài tập toán ra, giở xem một lượt, rồi làm tiếp vào những chỗ cô chủ nhỏ chưa làm. Nhàn rỗi, cô nảy ra ý định dọn phòng. Ở nhà, cô thường dọn phòng ngủ vào ngày cuối tuần. Cô nhớ lại vài lần đầu, lóng ngóng và không được thoải mái lắm. Giờ thì thật đơn giản bởi vì cô đã quen tay và tìm được niềm vui ở đó. Căn phòng này vốn đã gọn sẵn, chỉ là lâu không có người ngủ nên có một chút bụi thôi. Cô đứng lên chiếc ghế, lấy những con thú bông trên kệ sách xuống phủi nhẹ, rồi lại đặt về chỗ cũ, có những con vẫn sạch lắm, nhưng cô vẫn phủi, vì cô tin rằng làm như thế sẽ sạch hơn, hay ít ra là các chú thú bông sẽ không tị nhau. Cô cầm vài quyển sách trên giá thổi bụi, vuốt ve và tự hỏi sách ở đây có nhiều hơn sách của bố không? Chợt một bức ảnh trong quyển sách rơi ra, đó là một cô bé có khuôn mặt tròn, đôi má bầu bĩnh, hai mắt sáng, tay giữ chặt dây cương ngồi trên con ngựa màu nâu. Đây có phải là cô chủ nhỏ không nhỉ? Cô sắp lại sách vở trên bàn học, chỉnh lại mấy chiếc bút cho thẳng, nhấc chiếc đồng hồ để vào một góc mà cô nghĩ là để đấy sẽ hợp lý hơn. Chiếc rèm cũng được cô căn chỉnh đến khi ưng ý mới thôi. Cô mở tủ quần áo thì thấy mọi thứ đã được treo và gấp cẩn thận. Cuối cùng cô cầm chổi quét phòng. Lấy một tờ A4, cô hý hoáy vẽ, khu vườn hoa trước mặt hiện ra trên trang giấy, một cô bé bầu bĩnh mặc áo đỏ chấm bi trắng với chiếc quần bò xanh đang tưới hoa. Cô thường tô những gam màu sáng trước, sau cùng cô mới cầm màu nâu nhạt để làm nổi bật nền đất. Cô điểm xuyến thêm mấy chú ong, cô bướm cho vườn hoa thêm sinh động. Khi đồng hồ điểm 11 tiếng, nghe thấy cổng mở, chạy ra ngoài hè cô thấy một người phụ nữ dáng cao, khuôn mặt đẹp, mắt trong và sáng, mũi cao và thẳng, khoác một chiếc áo khoác đen đang bước vào. Cháu chào bà ạ, cô bé khoanh tay lễ phép. Bà ta khẽ gật đầu và ra hiệu cho cô bé đi vào nhà, hành động như thể bà ta biết trước cô đã đến.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Bà để chiếc kính trắng gọng tím và cái túi xách lên bàn trang điểm. Quay lại bàn uống nước tự tay rót 2 chén nước, đưa cho cô bé một chén. Đôi mắt sáng nhìn thẳng vào mắt cô như xoáy sâu vào tâm can, cô có cảm giác bà đọc được mọi ý nghĩ của mình. Chào mừng con đã đến đây với ta, cô bé đặc biệt. Ta chỉ ưa những đứa trẻ ngoan, chăm chỉ và hiểu biết, đừng bao giờ lười biếng. Nào, hãy uống nước đi, rồi phụ ta nấu bữa trưa thôi. Cô bé răm rắp làm theo lời bà ta. Xuống khu bếp, bà kéo tấm rèm sang một bên, qua tấm kính lớn là một vườn rau xanh mướt. Bà mở cửa hậu ra vườn cắt một bó rau ngót, hái mấy quả su su và nhổ vài cọng hành. Trong lúc cô bé tuốt rau thì bà ta nấu nướng. Cô bé thấy bà làm việc thoăn thoắt, trông bà còn trẻ lắm, có lẽ gọi bằng bác cũng hợp lý, chợt cô nhìn thấy một con sâu xanh, cô thốt lên: có một con sâu. Bà ta quay lại nhìn: cháu hãy tự giải quyết đi. Cô bé hất con sâu ra vườn, không quên dẫm cho nó một cái. Đồng hồ điểm 12 tiếng, bà dọn cơm lên bàn ăn, cô bé chia đũa, lấy giấy ăn và xới cơm. Mâm cơm bà nấu khá thịnh soạn, có 5 món: Su su luộc, rau ngót nấu thịt băm, đậu sốt cà chua, cá kho và món thịt nướng nóng hổi mà bà bảo là thịt nai. Cô gắp thử miếng thịt nai thấy vị đậm đà, mềm và ngọt. Từ sáng đến giờ cô không được ăn bánh kẹo và uống sữa nên ăn cơm thấy rất ngon miệng, 2 bát liền. Cô thấy bà chủ rót một cốc rượu vang và nhâm nhi món thịt nai rất ngon lành. Bà ơi, cho cháu hỏi vài câu có được không? Con cứ nói. Bà đã biết cô chủ nhỏ ở đâu chưa? Ta chưa biết. Thế bà có phải là phù thủy không? Phải, Ta thích cái tên bà phù thủy. Cô bé tròn xoe mắt, con tưởng đã là phù thủy thì cái gì cũng biết ạ? Nếu vậy thì cuộc sống này còn gì thú vị nữa – Bà đáp. Thế bà đã đưa những đứa trẻ lười biếng đi đâu rồi? À, ta không muốn nhắc đến đám trẻ lười biếng và ngốc nghếch đấy. Nghe này: gần đây có một ngôi trường, sáng mai ta sẽ đưa con đến đó để học.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Bây giờ con hãy ăn hoa quả rồi nghỉ ngơi trước đi, chiều nay ta có việc bận phải làm, 5 giờ chiều chúng ta sẽ đi tưới rau. Con có thể sử dụng mọi đồ đạc trong căn phòng của con bé nhà ta và ngăn kéo đầu tiên ở bàn trang điểm. Hãy nhớ, đừng có mở ngăn kéo thứ 2, vì đó là ngăn của ta. Con cũng nhớ đừng bao giờ tô son nhé. Thế con có thể dùng chiếc máy vi tính ngoài phòng khách không ạ? Con cũng biết sử dụng sao? Con định làm gì với nó? Bà phù thủy hỏi. Vâng, con biết gõ chữ và gửi thư cho bố. Vậy tùy con, chiếc máy đó con bé nhà ta vẫn thường dùng mà. Cô bé nhâm nhi vài quả nho, rửa tay rồi xin phép bà đi nghỉ trước. Cô lên phòng khách uống một chén nước, ngắm nghía chiếc vi tính một lát rồi vào phòng kéo rèm đi ngủ. Kim dài đồng hồ chỉ số 9, cô nhắm mắt nằm yên, giấc ngủ trưa vẫn là thử thách đối với cô. Cô nghe rõ tiếng đồng hồ điểm 1 tiếng, một cơn gió nhẹ lùa vào mang theo hương hoa hồng, mắt cô ríu lại, cô chìm vào giấc ngủ ngon lành. Cái đồng hồ quả lắc điểm 2 tiếng rõ to, cô choàng tỉnh. Rửa mặt cho tỉnh ngủ, lên chiếc bàn nhỏ, cô ấn nút khởi động máy tính. Đợi vài phút cho máy chạy ổn định, cô bắt đầu đăng nhập vào tài khoản gmail. Từ khi cô còn bé, bố đã lập cho cô một tài khoản, dạy cô cách soạn và gửi thư. Cô bắt đầu soạn thảo, nhưng những dòng chữ lại không theo ý cô. “Ta không cài bộ gõ tiếng việt” – Bà phù thủy lên tiếng làm cô giật mình, bà ta đứng sau lưng lúc nào mà cô không hay biết. Vì ta muốn con bé nhà ta dùng tiếng anh cho quen. Con có thể gõ chữ không dấu hoặc gõ theo quy tắc bình thường, bố con vẫn sẽ hiểu. Nói xong, bà ta quay về phòng ngủ ở bên tay phải phòng khách. Chỉ còn lại một mình, cô bé bắt đầu gõ: “Boos owi, con nhows boos. Boos ddwngf lo lawngs quas nhes. Con vaanx oonr. I love you”. Rồi cô nhấn nút gửi cho bố. Lần đầu tiên cô gửi cho bố một bức thư buồn cười đến thế, tiếng anh pha trộn với thói quen đánh máy bằng bộ gõ tiếng việt.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Ngoài màn hình desktop, cô nhìn thấy mấy phần mềm monkey, giống với những phần mềm cài trên máy tính nhà cô. Cô kích chuột vào biểu tượng Monkey Junior, chọn Tiếng Việt (giọng Bắc) để học. Ở nhà cô đã vượt qua cấp độ dễ, đang học đến cấp độ trung bình, với việc hoàn thiện câu chuẩn. Bố đã từng nói với cô: Tiếng Việt rất là trong sáng và đẹp đẽ, đó là niềm tự hào của dân tộc Việt Nam, con nên chịu khó học hỏi và vận dụng linh hoạt, con sẽ thành công trong cuộc sống. Cô không biết rằng ông đã mất rất nhiều thời gian và công sức để so sánh giữa các ứng dụng trợ giúp, tìm ra một phần mềm hay và phù hợp với độ tuổi của trẻ thơ. Cô hoàn thiện bài học số 33 và được tặng một Sticker. Thế là có thêm một biểu tượng trong bộ sưu tập, bộ sưu tập của cô chủ nhỏ cũng rất phong phú, cô vui vẻ sắp xếp và liên tưởng các biểu tượng thành một câu chuyện ngắn. Đồng hồ điểm 3 tiếng, cô tắt máy tính lên sập ngồi chơi cá ngựa, mấy chú ngựa có bạn chơi cùng vui lắm. Cô bé ơi về đội của tớ nhé, một chú ngựa xanh dương lên tiếng. Cô bé vui vẻ gật đầu, đợi đến lượt của mình, cô lắc mạnh viên xúc xắc trong cái cốc nhỏ. “Sáu chấm, cô bé may mắn quá”, một chú ngựa reo lên, một chú ngựa xanh dương khác đã sẵn sàng xuất chuồng. Cô bé mải mê chơi với lũ ngựa quên cả để ý đến mọi việc xung quanh. Chuông đồ hồ điểm 5 tiếng, cô xin phép dừng chơi, đúng lúc này bà phù thủy cũng từ trong phòng bước ra. Cô đi cùng bà chủ ra vườn sau tưới rau. Những luống rau xanh mướt, thẳng tăm tắp, rõ ràng bà chủ đã trồng cấy rất có kế hoạch. Ở góc vườn có một viên đá rất đẹp, sáng lấp lánh và tròn trịa như mặt trăng đêm rằm, chính giữa có một cái vòi nước, bà chủ mở vòi và kéo dây đi phun khắp vườn, cô bé theo sau giúp bà chỉnh ống nước khỏi chạm vào rau. Ánh nắng cuối ngày khuất sau vườn cây ăn quả phía đằng xa không đủ để làm cô chói mắt. Cô nhận thấy nét mặt thư thái của bà chủ, chắc bà tự hào với thành quả của mình lắm.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Tưới xong, bà nhổ mấy cây xà lách, mấy cây tỏi và ít rau mùi cùng ba quả cà chua đi vào bếp chuẩn bị nấu bữa tối. Bà bảo cô bé tắm rửa trước cho đỡ lạnh. Tắm xong, cô bé lên phòng khách ngồi vẽ, đó là thói quen cô vẫn làm hàng ngày. Nghe tiếng bà chủ gọi xuống ăn cơm, cô ngước nhìn thấy kim ngắn chỉ qua số 6, kim dài chỉ số 5. Mâm cơm được trang trí và bày khá đẹp mắt. Có món rau sống mà ở nhà mẹ cô rất thích, chỉ thiếu rau diếp cá. Đợi bà ta ăn một miếng đùi thỏ quay và uống một hớp rượu vang, cô bé hỏi: Bà ơi, cô chủ nhỏ tên là gì vậy? Ở nhà ta thường gọi là táo đỏ. Táo đỏ? Cái tên hay quá – cô bé tán dương. Ta sẽ gọi con là táo xanh. Vâng ạ. Thế tên ở trường của cô chủ là gì? Hương Giang. Ý nghĩa của Hương Giang là gì vậy ạ? Là một dòng sông yên bình, trong lành chảy từ miền núi về đồng bằng, đi khắp miền tổ quốc, là nơi khởi nguồn của biển cả mênh mông. Thế bà đặt cho con một cái tên ở trường đi ạ. Để ta suy nghĩ đã, việc này không thể quyết định ngay. Chiếc rèm đã được bà kéo lại từ lúc nào, cô bé cảm thấy căn phòng ấm áp hơn. Bà hỏi thăm việc học ở trường cũ, táo xanh vui vẻ kể cho bà nghe nhiều chuyện. Cô thấy bà rất chăm chú và nhiều lúc tỏ ra khá ngạc nhiên. Cháu thấy môn tiếng việt thế nào? Cháu thích môn đấy, tối nào cháu cũng đọc cho cả nhà nghe, bắt đầu từ bài cháu đang học trên lớp, đọc ngược lại đến đầu quyển sách. Cháu không thấy mệt sao? À, cháu quen rồi, với lại cháu thuộc gần hết. Nhưng đôi khi cháu thấy buồn, mẹ bảo cháu học vẹt trong khi bố khen cháu có trí nhớ tốt. Bố cháu nói đúng đấy - bà phù thủy tiếp lời, thế cháu có hiểu nội dung các bài học không? Có ạ, một số từ cháu đánh vần hơi chậm, nhưng cháu lại đọc trơn được, vì đọc cả câu rất dễ nhớ từ ạ. Phải rồi, đó là trí nhớ nguyên mảng, đó là một khả năng đặc biệt của trẻ nhỏ, sau này lớn lên khả năng nhớ nguyên mảng sẽ dần mất đi. Thật là buồn cho những ai không biết trân trọng khả năng nhớ của con.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Chuông đồng hồ điểm 8 tiếng, bà chủ thu dọn bát đũa, còn cô bé lên phòng chuẩn bị đồ dùng học tập. Vẫn như mọi khi, 2 quyển sách giáo khoa, 2 quyển sách bài tập, một quyển vở tập viết và hộp bút Doremon. Cô mở tủ quần áo chuẩn bị sẵn bộ đồng phục: Chiếc áo phông đỏ, quần bò xanh thêm cái áo khoác có 2 màu xanh trắng. Tất cả đã sẵn sàng cho một ngày mới. Táo xanh ơi ra đây. Nghe tiếng bà chủ gọi ngoài phòng khách, cô liền chạy ra ngay, bà ngỏ lời muốn xem mấy bức vẽ, cô đưa cho bà 4 bức vẽ, bà xoa đầu cô thủ thỉ: con cần cẩn thận hơn nữa. Trong khoảng thời gian con vẽ 4 bức tranh, con chỉ cần vẽ 2 bức thôi, nét vẽ nên chậm lại, con sẽ thấy sự khác biệt. Cô bé liền chạy vào phòng lấy bức tranh vẽ lúc sáng đưa cho bà, nhìn cô con gái trong tranh bà không khỏi xúc động, hai mắt đỏ hoe, ôm cô vào lòng. Cô bé cảm thấy bối rối: Bà ơi, nhà bà không có ti vi à? Ta không có thời gian để xem, thế ở nhà con có hay xem tivi không? Nhà con cũng không có ạ. Ta mệt rồi, chúng ta chuẩn bị đi ngủ thôi, tối nay ta sẽ ngủ cùng con. Hai bà cháu vệ sinh cá nhân, cô ra bàn lấy bút làm nốt công việc cuối ngày, khoanh vào con số 16 trên quyển lịch bàn. Gối đầu lên tay bà phù thủy, cô bé hỏi nhỏ: bà ơi, ngày xưa bà có học bài giống bố con không? Bố con cũng chỉ là thế hệ cháu của ta thôi, thời ta học đã lâu lắm rồi. Cô định hỏi tiếp thì bà đã ngủ. Cô nằm yên trong vòng tay bà và đi dần vào giấc ngủ. Trong cơn say, cô mơ màng thấy bà kéo chăn đắp cho mình. Khi tiếng đồng hồ báo thức kêu tít tít, cô choàng tỉnh thì không thấy bà chủ đâu. Cô xuống bếp thấy bà đang chuẩn bị món phở bò. Vệ sinh cá nhân xong thì bà đã bày sẵn 2 bát phở lên bàn ăn. Ăn đi con, ăn nóng mới ngon – bà chủ giục. Mùi phở bốc lên thơm lừng, mấy cọng hành và rau mùi trang trí khá đẹp mắt, nước phở trong, cô nếm thử thấy vị ngọt lừ. Bánh phở dẻo mà không nát, thịt mềm và đậm đà hương vị. Bà nấu phở có lâu không?
 
CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Rất lâu, chỉ riêng nước phở ta phải hầm xương một ngày, tất cả nguyên liệu ta phải để trong tủ nóng, sáng sáng nấu mới kịp ăn. Cô bé nghe bà nói mà ngầm thán phục. Khi cô đã mặc đồng phục và khoác lên vai chiếc cặp sách thì kim dài mới chỉ số 10, sớm hơn mọi khi 10 phút. Chiếc gương thần nháy máy và chúc cô một ngày đến trường vui vẻ. Cô ra hè chọn một đôi giầy trong tủ giầy dép xỏ vào cho ấm chân, bà phù thủy sẵn sàng dẫn cô đến lớp. Vườn hoa hồng vẫn rực rỡ trong sương sớm, cô hít một hơi dài cảm thấy rất phấn chấn. Con đường mòn lởm chởm những viên đá cuội rất dễ vấp ngã. Đi được một đoạn cô thấy bên tay phải là một vách đá dựng đứng, vài dây lạc tiên bám vào, những bông hoa trắng bình dị, tự nhiên, trong trẻo, tinh khôi. Bà phù thủy cất lời: Tên ở trường của con sẽ là Lạc Tiên. Ý nghĩa là gì vậy ạ? Con thấy đấy, những bông hoa đẹp quá, vả lại con lạc đến đây cũng khác gì đến xứ thần tiên đâu. Nhưng cái tên đấy buồn cười quá ạ, có lẽ nó không hợp ở trường đâu ạ, cô bé lý luận. Bà phù thủy còn đang phân vân thì cô bé reo lên: Bà ơi có mấy quả chín này, màu vàng ruộm, đẹp quá. Đúng rồi, quả lạc tiên còn có tên là Hồng Tiên và Long Châu, vậy ta sẽ gọi con là Hồng Châu với mong muốn năm châu đoàn kết, bốn biển thái bình. Mặc dù vẫn chưa hiểu rõ ý sau của bà chủ, cô bé vẫn vui vẻ gật đầu. Cô nhìn thấy bên tay trái có một bãi đất rộng trồng toàn rau cải, đang lác đác nở hoa vàng. Tiếng suối chảy róc rách đằng xa nghe vui tai quá. Hai bà cháu dừng lại trước một phiến đá nhẵn to bằng khung cổng nhà cô, bên trái có khắc chữ: tiên học lễ, bên phải là ba chữ: hậu học văn. Bà nhắc cô đứng nghiêm trang như lúc chào cờ. Bà hô to: Hoa cải ơi mở ra. Tự nhiên phiến đá tách làm đôi, mở ra đủ chỗ cho 2 người đi vào. Họ bước vào trong thì cánh cổng đá cũng tự khắc đóng lại như cũ. Khuôn viên nhà trường bằng phẳng và rất rộng, dù cô phóng hết tầm mắt cũng không nhìn thấy hết.

Trường này chỉ có một thầy giáo và 10 học sinh, táo đỏ đã mất tích, giờ cô đến đây học thay vào vị trí của cô chủ. Bà phù thủy dẫn cô đến phòng thầy Philip Dowler. Chào thầy, đây là Hồng Châu, nhờ thầy tận tình chỉ bảo cho cháu nên người. Đây là thầy Dowler, người sẽ trực tiếp dạy học cho con, bà phù thủy quay lại nói với táo xanh. Cô bé nghiêm trang cúi đầu chào thầy. Thầy Dowler có dáng người cao, đôi mắt sáng và trìu mến, trán cao và hói. Thầy đeo chiếc kính dầy và vận một bộ vét lịch lãm. Thầy bảo cô bé ngồi đợi, rồi tiễn bà phù thủy ra cổng. Phòng thầy rất gọn gàng, có nhiều sách mà tiêu đề toàn tiếng anh. Ở góc phòng còn có cây đàn ghi ta màu cánh dán, 6 sợi dây mảnh mai giống hệt chiếc đàn nhà cô. Thầy Dowler trở lại phòng nói với cô: Giờ con đã là học sinh của ngôi trường này, hãy chăm chỉ và cố gắng thật nhiều con nhé. Ta ở đây để tạo ra những công dân toàn cầu. Thế nào là công dân toàn cầu ạ? Đó là những người có khả năng liên kết, tập hợp sức mạnh của nhân loại, dung hòa lợi ích của nhiều quốc gia, có sức ảnh hưởng lớn đến những vấn đề lớn trên trái đất như: Phòng chống dịch bệnh, thảm họa thiên tai, bảo vệ môi trường, an ninh và phúc lợi, hòa bình và tiến bộ nhân loại .... Nào hãy cùng ta xuống lớp thôi. Cô bé rảo chân cùng thầy đi xuống lớp học. Chào cả lớp, hôm nay chúng ta sẽ đón một thành viên mới: Hồng Châu. Chào cậu, tớ là Nikita đến từ nước Nga, cô bé có mái tóc màu hạt dẻ chìa tay ra bắt. Còn tớ là Diệp Phi đến từ Trung Quốc, rất vui được quen biết cậu, cô bé có mái tóc đuôi gà nhí nhảnh. Tớ là Juha đến từ Phần Lan, cậu bé nói giọng lơ lớ. Chào Hồng Châu, tớ là Tone đến từ Na Uy, cô gái vừa giới thiệu vừa nhoài người ra bắt tay. Tớ là Peter đến từ vương quốc Anh, còn đây là Miler đến từ Hoa Kỳ, 2 cậu bé cùng đứng lên bắt tay cô bé. Cô bé đi xuống cuối lớp bắt tay cậu bé John đến từ Ca Na Đa, cô bạn Cle-o đến từ Ai Cập và cậu bé Watt đến từ Ôt-x-trây-li-a.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Ngôn ngữ chính ở lớp học này là tiếng Anh-Anh, nhưng vì Hương Giang đã từng học ở đây nên mọi người cũng biết một chút tiếng Việt, điều đó giúp cho màn chào hỏi của Hồng Châu và các bạn trong lớp diễn ra suôn sẻ. Thầy giáo thông báo cho cô biết lịch học hằng ngày: 7:30 đến 8:30 học sinh sẽ tự giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh, 8:30 đến 10:30 thầy sẽ dạy theo giáo trình của thầy, 10:30 đến 12:30 nấu nướng, ăn uống, 12:30 đến 13:20 ngủ trưa, 13:30 đến 14:30 học sinh tự học tiếng nước mình theo sách giáo khoa của quốc gia mình dưới sự trợ giúp của thầy. Từ 14:30 đến 16:30 thầy sẽ dạy theo giáo trình của thầy. Sau 16:30 các em có thể luyện viết thêm hoặc được nghỉ ngơi. Đã đến giờ học nói tiếng Anh, bọn trẻ ra khu bàn tròn, Nikita, Diệp Phi, Hồng Châu và Watt được 6 bạn còn lại hỗ trợ đắc lực. Họ trò chuyện với nhau bằng những câu thoại đơn giản, cũng may Hồng Châu đã học tiếng anh trên phần mềm Monkey trong một thời gian dài nên cô cũng dễ dàng bắt nhịp. Bây giờ cô mới biết tiếng anh quan trọng như thế nào và việc học diễn ra rất tự nhiên. 8:30 tất cả di chuyển sang phòng máy, trước mặt bàn mỗi người để sẵn một cái Ipad có kết nối LAN đến máy chủ của thầy. Những chiếc Ipad này được sử dụng thay cho sách giáo khoa. Bài học hôm nay là Four seasons, cô bé nhận thấy sự quen thuộc, đó là một bài học trong phần mềm Monkey Stories mà cô đã có lần lướt qua. Cô bé cảm thấy vừa thú vị, vừa may mắn. Cô rất thích câu: “When it is winter, snow starts to fall. But christmas is here, which i like best of all”. Nô en đến gần thì ngày sinh nhật của cô cũng đến. Các bạn trong lớp ai cũng háo hức đón chờ Nô en. Thầy giáo tiếp tục chuyển qua bài: “Let’s decorate the christmas tree”, cô nhớ tới lời hứa của mẹ năm nay sẽ mua một cây thông về trang trí.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Thầy giáo để cho các bạn tự do thảo luận và đưa ra suy nghĩ của mình về bài học, những câu hỏi mà có đáp án trong những quyển sách ở thư viện, thầy sẽ không giải đáp, để học sinh tự tìm đọc khi rảnh rỗi. 10:30 cả lớp nghỉ ngơi, thay quần áo để chuẩn bị nấu ăn. Cô khoác lên người bộ đồng phục bằng vải kaki màu ghi xám có tên Huong Giang thật vừa vặn và ấm áp. Bọn trẻ cầm rổ kéo nhau ra bãi rau cải lúc sáng để nhổ rau, thầy Dowler lặng lẽ theo sau. John và Miler là 2 người hăng hái nhất, mỗi cậu còn hái thêm vài bông súp lơ. Nắng đã lên cao, mấy cô bé tranh thủ hái được một bó hoa cải, tiếng cười đùa vang cả núi rừng. Thầy Dowler làm đầu bếp, bọn trẻ phụ giúp thầy. Khu nhà bếp có một dải bàn ăn đủ chỗ cho 12 người. Cơm trưa hôm nay ngon quá: Súp khoai tây hầm thịt bò, cá kho tộ, canh cải nấu thịt băm, gà rang gừng, súp lơ luộc với cà rốt, có cả món đậu phộng rang nước mắm. Thầy nhìn về phía Hồng Châu nhắc nhở: con nhớ ăn đủ các món cho đủ chất, ăn chậm, nhai kỹ con nhé. Cô bé khẽ gật đầu. Giờ ngủ trưa, bọn trẻ ngủ trên 2 chiếc giường lớn, mỗi giường có 5 người và điều đặc biệt là không ai nói chuyện với nhau. Chỉ một lát cô đã thấy Nikita, Diệp Phi, Tone và Cle-o ngủ rồi, cô bé cũng nhắm mắt và chìm dần vào giấc ngủ. Chuông đồng hồ báo thức, bọn trẻ có 10 phút để thay quần áo, gấp gọn chăn màn và làm mọi thứ, hệt như một tiểu đội đã được đào tạo bài bản, đúng 13:30 bọn trẻ đã có mặt tại lớp học. Hồng Châu thấy mỗi bạn lấy ra 1 quyển sách khác nhau, cô cũng mở cặp lấy quyển Tiếng Việt. Thầy Dowler ân cần hướng dẫn cho từng bạn một, riêng Hồng Châu phải học bù cả bài hôm trước. 14:30 cả lớp lại kéo nhau sang phòng học máy, chiều nay học toán, chương trình lại giống với phần mềm Monkey Math mà cô vẫn học hàng ngày. Cô cảm thấy thích thú với cách học toán này, vừa trực quan sinh động mà không mang tính đánh đố, cô có thể đếm thoải mái giống như đếm ngón tay vậy.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Mặc dù câu hỏi bằng tiếng anh nhưng cô thấy rất quen thuộc và đoán biết từ khóa dễ dàng. 16:30 tan học, bà chủ đến đón thật đúng giờ. Cô bé chào thầy và các bạn rồi ra về. Trên con đường mòn, bóng hai bà cháu dài nghêu dưới ánh nắng cuối ngày. Có tiếng chim hót véo von trên ngọn cây, cô bé ngước mắt nhìn. Đó là con Nộc Thua đang đậu trên cành cây Săng Lẻ, bà chủ nói với cô bé. Chẳng mấy chốc hai người đã về đến nhà, bà chủ xuống bếp rán cho cô mấy cái xúc xích nóng hổi, trong khi cô thay quần áo và rửa mặt, rửa tay. Cô ăn tạm một chút lót dạ, uống một cốc nước rồi ngồi vào bàn tập viết. Đó là thói quen, bố vẫn thường bảo cô khoảng thời gian 30 phút sau khi đi học về là lúc có nhiều năng lượng nhất. Khi đó, cô sẽ làm bài tập về nhà hoặc viết một trang vở. Bà chủ thì ra vườn hái rau chuẩn bị bữa tối. Trong bữa cơm cô nói: Bà ơi, thầy Dowler không dạy toán như trên trường cũ của con. Ở trường cũ con thấy môn toán thế nào? À, khi làm toán cộng trừ, con thường đếm ngón tay, có bạn nói rằng như thế là dốt nát ạ. Thế bố con có ngăn cấm điều đấy không? Không ạ, bố bảo cứ đếm thỏa thích, khi nào ngại đếm thì nhớ học thuộc bảng cộng trừ. Vậy 5 cộng 6 bằng bao nhiêu? Bà chủ hỏi. Bà hãy giơ một bàn tay cho con nhờ, cô bé đề nghị. Bà chủ thực hiện theo yêu cầu, ngay lập tức cô bé trả lời: bằng 11 ạ. Thế theo con học Toán để làm gì? Để biết số lượng ạ, giả vờ bà cho con 5 cái kem để trong tủ lạnh, nếu bà ăn mất của con mấy cái, con mở tủ ra là biết ngay. Thế nếu con không mở tủ thì có biết ta ăn mấy cái không? Bà chủ hỏi. À, không cần mở tủ con cũng biết bà không ăn cái nào, bởi vì bà là người lớn tốt bụng, không bao giờ lấy của ai cái gì khi chưa xin phép, cô bé đáp. Bà chủ cất lời khen: Từ trực quan sinh động đến tư duy trừu tượng con đều có đủ, vậy thì ta nghĩ môn toán không làm khó được con đâu. Thế công việc của bà là gì? Cô bé bất chợt hỏi. Ta ư?

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Ta ư? Số liệu và viết lách, hoặc chỉ đơn giản là phân tích số liệu thôi, bà ngập ngừng. Bà đã là phù thủy rồi mà còn phải làm việc ư? Ta muốn góp phần làm cho trái đất này tươi đẹp hơn. Sao bà không sử dụng phép thuật để làm điều ấy? Để ta nói cho con nghe: Thế giới chúng ta đang sống chịu sự tác động của 2 nguồn sức mạnh: trí tuệ loài người và sức mạnh siêu nhiên. Trước đây 2 nguồn sức mạnh này cân bằng nhau, kể từ khi cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ 3 xảy ra, sức mạnh đã nghiêng về thế giới loài người. Có rất nhiều vấn đề lớn như: dịch bệnh, thiên tai, biến đổi khí hậu, bất ổn an ninh thế giới …, sức mạnh siêu nhiên của thế giới phù thủy không đủ sức để thay đổi những vấn đề đó. Điển hình là bà cô họ của ta – Bà Vanga, một nhà tiên tri lỗi lạc. Bà đã nhìn thấy trước những thảm họa của thế giới, nhưng không đủ sức để xoay chuyển tình hình. Dịch bệnh Corona cũng được bà tiên đoán từ lâu, và ta cũng dùng hết khả năng của mình nhưng không làm được gì, tất cả trông chờ vào sức mạnh đoàn kết của thế giới loài người. Còn nhiều vấn đề lớn phải trông chờ vào các con, táo đỏ và táo xanh yêu quý ạ. Nếu con là người được chọn thì hẳn trước khi dịch bệnh xảy ra, con cũng linh cảm được điều đó. Có phải đầu năm nay con bị một trận ốm nặng đúng không? Vâng, thưa bà, đầu năm nay con phải nằm điều trị ở bệnh viện Nhi dưới Hà Nội. Con đón tết dương lịch ở một nơi thật buồn chán, bố đã phải đưa con đi Hà Nội kiểm tra 3 lần, cho đến khi dịch bệnh bùng phát, con không thể xuống Hà Nội nữa. Bác sỹ nói rằng bệnh của con sẽ phải điều trị lâu dài, nhưng thật may khi dịch bệnh ở Việt Nam lắng xuống, cũng là lúc bệnh của con tự khỏi. Thế à, khi con cảm nhận được nỗi đau của nhân loại, con phải kiên cường, niềm tin và lý trí sáng suốt sẽ giúp con chiến thắng. Năm 2020 có nhiều thảm họa, những đứa trẻ sinh ra ở thời điểm này sẽ phải đối diện với nhiều thử thách.
 
CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Năm 2020 có nhiều thảm họa, những đứa trẻ sinh ra ở thời điểm này sẽ phải đối diện với nhiều thử thách, nhưng chúng sẽ rất kiên cường và tài giỏi, một trong số chúng sẽ là người nối tiếp bước chân con. Hãy là một người chị đáng tự hào con nhé! Cô bé khẽ gật đầu. Chuông đồng hồ điểm 8 tiếng, cô lên phòng khách bật máy tính. Cô nhận được Gmail của bố: “Con gái yêu, bố biết tinh thần con đang lạc vào một thế giới huyền diệu, hãy khám phá và thay đổi bản thân, con sẽ trưởng thành hơn”. Cô nghĩ tới táo đỏ, giờ này cô ta ở đâu, có được may mắn như mình không nhỉ. Cô kích chuột vào Monkey Junior, chọn tiếng Anh-Anh, cấp độ dễ, khóa học 3: từ đơn và từ ghép. Cô dỏng tai nghe kỹ những âm gió, rồi bắt đầu đọc theo. Cô cứ đọc đến khi cơ mặt và cơ miệng mỏi nhừ. 9:20 cô bắt đầu nằm ngủ, bà phù thủy kể chuyện cổ tích, nhưng kể bằng tiếng Anh. Câu chuyện Snow White and The seven Dwarfs cô được nghe nhiều lần ở mục sách nói, vậy mà bà kể nghe vẫn thấy hay. Bà nói rằng: trẻ con cần phải nghe truyện cổ tích để mau khôn lớn. Khi cô bắt đầu lim dim ngủ, cô thấy bà nhẹ nhàng ra bàn học của cô viết lách. Bà ta cũng có thói quen giống bố, thật kỳ lạ, những câu chữ kia có ý nghĩa gì mà bà ta đam mê đến vậy…. Tiếng tít tít vang lên, một ngày mới đang đến gần, cô choàng tỉnh. Bữa sáng hôm nay có món bánh mỳ kẹp xúc xích, giòn ngon hơn cả ngoài tiệm. Bà nói với cô bé: hôm nay chúng ta sẽ cưỡi ngựa đi học, ta đi chuẩn bị trước đây. Bà ra chuồng dắt về một con ngựa bạch to khỏe, rồi đeo lên người nó bộ yên cương đẹp đẽ. Cô bé ngồi trước, bà ngồi sau cùng cưỡi ngựa đến trường, được cầm dây cương và cưỡi ngựa cô bé cảm thấy thích thú lắm. Mùa đông đã đến thật sự, những cơn gió lạnh nối tiếp nhau táp vào mặt cô, bà chủ phải lấy vạt áo choàng che lại. Mấy chú chim sâu kiếm ăn sớm nhảy vội lên cành cây khi thấy bóng người, cổng trường đã hiện ra ướt đẫm dưới màn sương đêm. Táo xanh xuống ngựa chào tạm biệt bà chủ.

 
CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
7:10 cô bé có mặt ở lớp học, trong lớp chỉ có Diệp Phi đang tập viết. Cô bạn dừng tay dẫn Hồng Châu sang phòng tập thể dục, mọi người đang mải mê tập luyện. Ở đây có đủ loại dụng cụ, nhiều loại giống với máy tập ở khu công viên gần nhà cô. Khởi động qua mấy động tác, cô trèo lên thiết bị tập đi bộ kết hợp kéo tay, thực hiện các động tác rất nhịp nhàng. Rồi cô qua bên xà đơn 2 bậc kéo vài cái. 7:30 mọi người về khu bàn tròn trò chuyện với nhau bằng tiếng anh. Cô và các bạn lại có một ngày học tập vui vẻ và bổ ích. Tối hôm ấy, trong bữa ăn bà chủ nói với cô: sáng mai con tự đến trường nhé! Nhưng con sợ gặp nguy hiểm trên đường đi, cô bé hơi nũng nịu. Không sao đâu, con tự đi được mà, bà chủ trấn an. Nói xong bà tháo chiếc nhẫn đang đeo trên tay, đeo vào ngón tay giữa của cô và dặn: Hãy giữ gìn nó, con sẽ được an toàn. Sao trước đây bà không đeo nó cho Táo đỏ? Cô bé thắc mắc. À, con bé đã từng mang chiếc nhẫn này. Rồi bà kể cho táo xanh nghe: khi táo đỏ tròn 1 tuổi, bà có mời 7 bà tiên đến ăn bữa tối và chúc phúc cho cô bé. Bà tiên thứ nhất chúc táo đỏ nhiều sức khỏe và tặng cho cô một chiếc lược thần. Bà tiên thứ 2 chúc cô luôn xinh đẹp và tặng cô một thỏi son môi biết nói. Bà tiên thứ 3 chúc cô luôn đáng yêu và tặng cô một chiếc bờm thần. Bà tiên thứ tư chúc táo đỏ luôn vui vẻ và tặng cô một bộ cá ngựa có phép thuật. Bà tiên thứ 5 chúc cô là người tài giỏi và tặng cô một chiếc bút thần. Bà tiên thứ 6 chưa biết nói gì, vì bà bận làm món kim chi, làm xong bà vội vàng lên đường đến dự tiệc nên quên mang theo quà. Riêng bà tiên thứ 7 bị sâu răng, món súp gà lại ngon quá, bà không để ý ăn vào nên lúc này nhức quá. Trong cơn giận dữ, bà lầm rầm nguyền rủa: Bất kỳ người nào chưa trưởng thành mà dùng thỏi son môi kia sẽ gặp phải tai họa lớn. May sao bà tiên thứ 6 ngồi bên cạnh nghe được lời nguyền rủa ấy. Đợi các bà tiên ra về hết bà mới bảo ta tháo chiếc nhẫn thần ra.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Chiếc nhẫn tự khắc thu nhỏ vừa vặn với ngón tay con bé. Bà tiên bắt đầu cầu nguyện: khi con bé gặp phải tai họa, sự việc sẽ không quá tồi tệ, con bé sẽ phải lưu lạc một thời gian. Sau khi con bé mất tích sẽ có một cô bé khác xuất hiện, thay thế vào vị trí của nó. Táo đỏ có được trở về hay không còn phụ thuộc vào bản lĩnh và tài trí của con bé và người mới đến. Mọi việc tương lai bà tiên đó không thể định đoạt được. Vì vậy, ta tin tưởng vào con, táo xanh ạ. Bà vừa nói vừa vuốt tóc cô bé. Bao năm qua ta dạy dỗ con bé để nó vượt qua kiếp nạn này, giờ ta cần con giúp sức. Vào ngày Haloween, con bé hóa trang thành quỷ nhỏ, trong lúc ta vắng nhà, nó quên mất đã tô một chút son và đã gặp tai họa. Vì con bé đeo chiếc nhẫn này, trên đó có gắn thiết bị định vị nên ta biết phương hướng để tìm kiếm. Ta thấy chiếc nhẫn ở một khe đá nhỏ trên một ngọn núi cao, phía dưới là thác nước và vực thẳm, nhưng ta không thấy táo đỏ ở đâu. Trong vài ngày liên tiếp ta tìm kiếm ở khu vực đó nhưng không thấy con bé. Táo xanh nắm chặt tay bà chủ, tỏ rõ sự đồng cảm. Bà ơi, con cũng bị sâu răng, bà chữa cho con nhé. Bà chủ bảo cô đợi một lát, bà vào phòng lấy một chiếc kẹp dài như đôi đũa, bảo cô há miệng ra, rồi nhét một hợp kim vào những chỗ răng sâu, bà làm rất nhẹ nhàng. Chỉ vài phút là xong, cô bé chẳng thấy đau đớn gì. Táo xanh hỏi: Bà dùng đũa thần để chữa cho con phải không? Không, ta vừa hàn răng cho con đấy. Ta làm giống các bác sỹ hay làm. Ồ, thế mà con cứ tưởng hàn răng đau lắm, nên mấy lần bố bảo con đi hàn răng, con đều không dám đi. Nếu con biết nhẹ nhàng thế này thì con đi lâu rồi ạ. Bà phù thủy bật cười, đêm đã khuya, bà giục cô bé đi ngủ trước. Con muốn bà đi ngủ cùng con cơ, cô bé nài nỉ. Ta còn có việc làm chưa xong. Nhưng con sợ. Sợ gì chứ? Con sợ bà tiên thứ 7. Bà chủ nghĩa bụng: phù thủy như ta, con bé không sợ, lại đi sợ bà tiên, chuyện đời lắm khi nghĩ cũng nực cười.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Rồi bà trấn an cô bé: Bà tiên ấy là người tốt, trong lúc nóng giận, không kiềm chế được bà ta mới nguyền rủa thôi. Ta cũng chẳng trách gì bà ấy, có lẽ đó cũng là thử thách mà táo đỏ phải trải qua. Táo xanh chuẩn bị đồ dùng cho ngày hôm sau, rồi cô lên giường ngủ. Bên ánh đèn khuya bà chủ đang ngồi đọc sách, thi thoảng bà lại cầm bút ghi chép vào cuốn sổ tay. Ngày mới, Táo xanh rửa mặt xong cũng là lúc bà chủ chuẩn bị xong đồ ăn sáng. Hãy lại đây! Thử món phở gà xem tay nghề của ta thế nào? Nhưng con bị sâu răng không ăn được thịt gà ạ. Ta nhắc con kiểm tra tay nghề hàn răng của ta đó. Cô bé chợt nhớ ra bà đã chữa cho mình. Cô ngồi vào bàn thưởng thức món phở thơm nức, ăn xong không thấy bị nhức răng. Tuyệt thật! Tay nghề nấu phở và hàn răng của bà “very good”. Cô thấy niềm vui ánh lên trong mắt bà. Phải đi học một mình, cô xin bà cho mang theo bút thần để phòng thân, bà chủ gật đầu đồng ý. Trước khi đi, cô lấy bút vẽ một con chó thiếu mắt, một cây gậy và một mẩu xương. Con vẽ gì vậy? À, con đề phòng, nếu gặp chó sói và rắn độc thì tiện tay dùng luôn, nghe vậy bà chủ phì cười. Cô xỏ đôi giầy cao cổ, đeo cặp lên lưng, tay cầm cây bút tung tăng đến trường. Được đi học cùng cậu tớ vui lắm – Cây bút lên tiếng. Thế trước đây cậu chưa từng đi cùng táo đỏ đến trường ư? Tớ chưa, cô chủ thường cưỡi ngựa nên không cần mang tớ theo cùng. Táo đỏ can đảm thật, tự đi học một mình. Thế ở trường cũ cậu tự đi hay ai đưa đi? Bố tớ đưa đi, tự tớ cũng đi được, nhưng bố nói muốn đi cùng tớ cho vui. Thế bố cậu nói những gì trên đường đi? Ông ấy và tớ chơi trò ghép từ. Chơi thế nào vậy? À, chơi tìm từ láy, cậu hãy nói 1 từ để tớ ghép cho cậu nghe. Bút: Xa. Cô bé: xa xa. Bút: Ngốc. Cô bé: Ngốc nghếch. Ồ, hay quá cậu nhỉ! Đến lượt cô bé: xinh, bút: xinh xắn. Cô bé: vui. Bút: vui vẻ. Cô bé: Giỏi. Bút: Gioi giỏi. Ồ, tớ nghĩ từ đấy không hợp lý đâu, cậu nên dùng từ giỏi giang.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Đúng rồi, từ đấy nghe thuận tai hơn hẳn, họ vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã đến cổng trường. Giờ thể dục ở đây rất vui, mọi người cùng múa theo tiếng nhạc, bài hát Baby Shark, giống như những tối thứ 6, thứ 7 cô thường múa ở công viên. Cô bé rất thích múa, tuy rằng không đẹp lắm, nhưng mỗi lần múa cô thể hiện rất tự nhiên và tự tin. Trưa hôm ấy, bà chủ mang đồ ăn đến trường, vì vậy mà mọi người không phải chuẩn bị bữa trưa. Bà chủ thường làm việc này vào những khi rảnh rỗi, ai cũng thích đồ ăn do bà nấu. Nhưng hôm nay bà đến trường cũng là để xem táo xanh thế nào, vì là ngày đầu tiên cô tự đi một mình đến trường mà. Bà dặn cô nên quan sát và học cách ngủ trưa giống các bạn. Tan học, cô cùng bút thần lại chơi trò ghép chữ đến khi về đến cổng. Trong bữa tối táo xanh hỏi bà chủ: Bà ơi, bà là người nước nào? Ta sinh ra ở Bun-ga-ri. Có phải là đất nước có loài hoa hồng đẹp nhất mà bố con hay đọc không ạ? Đúng rồi. Thế sao bà lại biết nói tiếng Việt Nam? Chẳng dấu gì con, chồng ta là người Việt Nam. Chúng ta yêu thương nhau từ lâu, nhưng thế giới phù thủy không chấp nhận điều ấy, họ cho rằng hôn nhân giữa phù thủy và loài người là không thể chấp nhận được. Cách đây 7 năm, ông ấy già yếu và mắc bệnh nặng, ông mong muốn có một cô con gái trước khi chết. Một nhà khoa học tài ba đã giúp đỡ vợ chồng ta, ông lấy tế bào gốc của 2 vợ chồng ta và tạo ra táo đỏ từ phòng thí nghiệm. Táo đỏ thực chất là con người nhân tạo, được lớn lên từ phòng thí nghiệm, chứ không phải trong bụng mẹ, bà vừa kể vừa rưng rưng nước mắt. Khi táo đỏ cất được tiếng khóc oe oe, chồng ta rất vui mừng. Ước nguyện trước khi chết của ông ấy là: Táo đỏ sẽ được học hành như một đứa trẻ Việt Nam bình thường, và ta không được dạy phép thuật cho nó, ta chỉ có thể đánh thức khả năng tiềm ẩn trong con người con bé mà thôi. Thế bà bao nhiêu tuổi rồi? Hơn 90 tuổi. Sao con trông bà trẻ thế? Trẻ gần bằng mẹ con. Bí quyết của ta là...

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Bí quyết của ta là vườn hoa hồng trước cửa, vườn rau xanh sau nhà và tình yêu dành cho những đứa trẻ ngoan ngoãn, chăm chỉ. Cả đọc sách và viết lách nữa phải không ạ? Có lẽ vậy. Cơm xong, cô bé bật máy tính và tập gõ, đêm nay cô tập gõ tiếng anh, một mẩu truyện trong Monkey Stories. Về cơ bản tuy là một việc nhưng lại có 2 lợi ích. Cô vừa nhớ lâu hơn các từ vựng, vừa nâng cao khả năng gõ chữ của mình. Đồng hồ điểm 9 tiếng, cô leo lên giường, bà chủ tắt đèn, chỉ để lại ánh sáng mờ từ chiếc đèn ngủ. Bà với tay bật một công tắc màu xanh ở trên đầu giường, lạ thay lơ lửng trên trần nhà hiện lên một quả cầu đỏ rực tự quay quanh mình. Bà nói đó là hình ảnh của mặt trời, trong Thái Dương hệ thì mặt trời là trung tâm. Quay quanh mặt trời có trái đất, nơi chúng ta sinh sống. Bà sử dụng một chiếc điều khiển có 4 nút: trái, phải, trên, dưới. Cô bé nhìn thấy một quả cầu khác đang quay quanh mình nó, đồng thời cũng quay quanh mặt trời. Bà chỉ tay vào phần tối của trái đất và nói: nơi đó không nhận được ánh sáng từ mặt trời nên đang là ban đêm, chúng ta đang ở vùng tối. Còn ở Bun-ga-ri, quê hương ta đang nhận được ánh sáng và là buổi chiều, chính xác là 4 giờ chiều. Hệ mặt trời có nhiều hành tinh quay quanh như sao thủy, sao kim, sao hỏa. Ba hành tinh này cùng với trái đất tạo thành vòng trong hệ mặt trời. Nghe bà giảng giải cô bé thích thú lắm. Thế mặt trăng đâu ạ? Kia kìa, đó là một vệ tinh quay xung quanh trái đất, thật ra mặt trăng tự nó không có ánh sáng, nó chỉ phản chiếu ánh sáng của mặt trời. Con hiểu rồi, những vật ở gần nguồn sáng thì lâu ngày nó sẽ có khả năng phát sáng, còn những vật ở trong bóng tối thì rất khó phát sáng được. Đúng rồi, con người cũng vậy, tục ngữ Việt Nam có câu nói: “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” có lẽ cũng đúng trong trường hợp này. Trên mặt trăng có người không bà? Trên đó không có sự sống nên không có người, nhưng có một điều đặc biệt là con người đã từng đặt chân lên đó.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Thế sao hôm, sao mai đâu ạ? À, đó là 2 tên gọi khác của sao kim. Sao hôm mọc ở phía tây sau khi mặt trời lặn, sao mai mọc ở phía đông trước khi mặt trời mọc. Ngôi sao này lớn hơn các ngôi sao khác, nó gần mặt trời hơn và cũng nóng hơn nữa đấy. Thôi con ngủ đi, tối mai chúng ta sẽ nghiên cứu vòng ngoài của hệ mặt trời. Cô bé nhắm mắt ngủ, mặc dù cô vẫn thắc mắc tại sao có những đêm nhìn thấy mặt trăng, có những đêm không nhìn thấy. Thứ 6, ngày 20 tháng 11. Cô bé điểm tâm bữa sáng bằng bát bánh đa cá ngon tuyệt. Bà chủ giúp cô chuẩn bị một bó hoa hồng để tặng thầy. Bà ơi, bà cũng xứng đáng nhận một bó hoa tươi thắm, cô bé vừa nói vừa cười. Vì sao vậy? Vì bà cũng dạy con nhiều điều, bà cũng là một cô giáo của con mà. Thầy Dowler rất vui khi nhận hoa từ tay cô bé, thầy biết đó là đạo lý uống nước nhớ nguồn của người Việt Nam. Hôm nay là cuối tuần nên mỗi học sinh sẽ dành 30 phút để học thuộc đạo lý, tùy thuộc vào văn hóa của mỗi quốc gia. Diệp Phi và Hồng Châu sẽ học 180 lời dạy về triết lý sống của ông Khổng Tử. Thật là may mắn bởi trước đây cô đã học thuộc 180 câu thơ này. Cô cất giọng sang sảng: “Có chí thì ham học, bất chí thì ham chơi, …”. Trong khi bà chủ chuẩn bị bữa tối, cô làm phiếu bài tập về nhà. Cô chọn nhưng chỗ dễ làm trước, nhưng chỗ còn lăn tăn cô để lại đợi hỏi bà chủ cho chắc chắn rồi mới điền sau. Cô bật máy tính soạn thư gửi cho bố: “Boos owi, nhowf boos guiwr lowif chucs muwngf 20/11 cuar con ddeesn mej nhes. Mej luoon khoer nhes, ddeer conf dayj con nuwax aj. Af, con cungx phair chucs muwngf boos nuwax, boos laf thaayf giaos ddawcj bieetj cuar con”. Trong bữa cơm, cô hỏi: Bà ơi, hai dòng chữ tiên học lễ, hậu học văn ở cổng trường con nghĩa là gì vậy? À, đó là một câu tục ngữ của Việt Nam, dòng thứ nhất có nghĩa việc trước tiên phải lễ phép, học các nghi lễ, cách ứng xử với người khác làm sao cho đúng mực, cho được lòng, phù hợp với chuẩn mực đạo đức của xã hội.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Việc này vô cùng khó khăn, phải rèn luyện hằng ngày, khi con học và làm được điều này, tự khắc con sẽ hiểu và làm được dòng thứ 2. Cơm nước xong, bà bảo cô bé lấy quần áo bẩn để bà dạy cách làm sạch. Ở góc nhà bếp có một cái máy giặt lớn, bà chủ bỏ quần áo vào rồi ấn cái nút to màu xanh. Trong lúc đợi máy giặt, cô lấy quyển tiếng việt ra ôn lại bài. Khi nghe tiếng máy kêu tít tít, bà bảo cô mở nắp lấy quần áo gấp gọn cho vào tủ. Thì ra chiếc máy này có khả năng giặt đồ và sấy khô luôn, rất là tiện lợi, không cần phơi phóng gì. Cô nhớ đến bố hằng ngày vẫn giặt đồ cho cô bằng tay, mùa đông mà chạm tay xuống nước chắc lạnh lắm. Cô không biết rằng ông thấy việc đó là bình thường, ông chỉ tiếc mỗi ngày mất khoảng một giờ quý giá để chỉ bảo thêm cho con gái. Trước đây nhà cô cũng có một cái máy nhưng đã hỏng rồi. Cô có hỏi bố sao không mua máy giặt mới thì nhận được câu trả lời: Nhà mình vừa mua nhà nên gia đình ta đang tạm thời khan hiếm tiền. Cô nũng nịu: Vậy là nhà mình nghèo rồi, sao bố không đi dạy thêm hoặc làm thêm việc gì đó để kiếm thêm tiền? Ông chỉ nhìn cô cười buồn: Bố có thể làm thêm để kiếm tiền, nhưng bố không muốn lạm dụng vào quỹ thời gian dành cho các con. Cô đã hiểu ra và cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều bạn nhỏ khác vì có bố luôn bên cạnh trò chuyện cùng mình. Cô ao ước nhà mình cũng có một cái máy giặt như thế. Cô đem chuyện của bố kể cho bà chủ nghe: “Có người còn giễu bố có toàn con gái, lại dành quá nhiều thời gian cho con chẳng khác gì đánh bạc”. Ta không nghĩ thế đâu – Bà chủ nói. Ông ấy đang đầu tư cho tương lai của các con, mà đầu tư thì tất nhiên có xác suất rủi ro rồi. Bố con đã bỏ qua cơ hội kiếm thêm tiền để chăm chút cho con thêm khôn lớn, đó chính là chi phí cho giáo dục, con nên trân trọng điều đó. Thế bố con làm vậy liệu có thành công không ạ? À, theo ta tỷ lệ thành công là 80%, 20% còn lại sẽ phụ thuộc vào con đấy. Đó là quy luật 80/20, đợi con lớn, ta sẽ nói cho con rõ hơn

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Đêm hôm đó, bà chủ lại chỉ cho cô thấy thêm 4 hành tinh khác trong hệ mặt trời, các hành tinh này nằm ở vòng ngoài gồm: Sao mộc, sao thổ, sao thiên vương và sao hải vương. Như vậy, hệ mặt trời có tất cả 8 hành tinh. Theo quan niệm của nhiều quốc gia thì: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ có mối quan hệ tương sinh, tương khắc, khi con khôn lớn ta sẽ chỉ bảo thêm. Thế khi nào trăng tròn, trăng khuyết hả bà? À, khi nào con học môn Vật Lý, thầy Dowler sẽ giảng giải cho con. Cô bé nhắm mắt và chìm dần vào giác ngủ. Sáng thứ 7, khi cô nghe tiếng chuông báo thức thì đã là 6:25. Vì ngày nghỉ nên đêm hôm trước bà chủ đã điều chỉnh báo thức chậm 30 phút. Cô xuống bếp vệ sinh cá nhân và ăn sáng, công việc hôm nay của 2 bà cháu là chăm vườn hoa và vườn rau. Bà chủ cầm một cái kéo to màu vàng cùng một chiếc rổ nhựa lớn để cắt các bông hoa đã úa, tỉa bớt những cành cao lêu nghêu. Cô bé giúp bà nhổ mấy cây cỏ dại và tìm những chiếc lá bị nấm mốc. Vườn hoa thật là đẹp, lung linh trong nắng sớm, cô bé chợt nảy ra ý định làm thơ, trước đây cô cũng đã từng tặng bố một bài tự sáng tác. Cô cất lời:
Vườn hồng nhà ta 
Lung linh đẹp quá
Hoa xen trong lá
Đón nắng mặt trời
Bông kia rạng ngời
Bông này e lệ
Gió đưa khe khẽ
Câu hát du dương
Từng chùm dễ thương
Như đang vẫy gọi
Nụ như muốn nói
Hoa như đang cười
Mời bạn ghé chơi
Ngắm nhìn hoa nhé.
Bà chủ ngừng tỉa cành cây, lắng nghe chăm chú. Bài thơ hay đấy, ta cũng có vài vần thơ tặng cháu đây:
Có một cô bé
Đang tập làm thơ
Hoa lá ngẩn ngơ
Lời thơ hay quá
Câu này ý đẹp
Chữ kia có vần
Tài trí tự thân
Chuyên cần sẽ khá!
Ồ, bà làm thơ hay thật! Con sẽ học hỏi được nhiều điều từ bà đấy ạ. Bà ơi, bà có biết chơi cờ không? Ta không biết. Vậy sao bà trang trí đoạn đường này giống hình bàn cờ? Đúng vậy, đó là bàn cờ vây, ta định học để dạy cho táo đỏ. Thế ạ, thật trùng hợp, bố con cũng không chịu dạy con chơi cờ tướng và cờ vua, bố đang học cờ vây để dạy con. Được, vậy thì sau này...

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Được, vậy thì sau này ta và con sẽ cùng học chơi môn này nhé. Bà ơi, bà mải nói chuyện nên cắt nhầm mấy cành hồng rồi kìa. Ta chủ định tỉa đấy, có những thứ phải chấp nhận hy sinh để nhường chỗ cho những điều tốt đẹp hơn. Sắp đến tết rồi, nên ta phải dọn dẹp để nuôi những mầm bụ, chờ đón gió xuân. Chuông đồ hồ điểm 11 tiếng, hai bà cháu nghỉ tay để chuẩn bị bữa trưa. Trưa nay có món khoai tây chiên và gà rán mà cô bé rất thích, bà chủ cũng cho phép cô dùng một cốc coca-cola nhỏ để hợp vị. 12:30 Bà cùng táo xanh lên giường ngủ. Thấy cô bé trằn trọc có vẻ khó ngủ, bà nhắc cô hãy làm theo lời bà. Đầu tiên và quan trọng nhất là con hãy thư giãn các cơ trên mặt, bao gồm: lưỡi, hàm và các cơ xung quanh mắt, không nheo mắt hay nhăn nhó trán. Sau đó, con hãy buông thõng vai thấp nhất có thể để thả lỏng cơ thể. Thực hiện tương tự với cổ, cánh tay trên và cẳng tay dưới. Thư giãn ngực bằng cách hít thở thật sâu, tiếp theo thả lỏng đùi và đôi chân để toàn bộ cơ thể được thư giãn. Cuối cùng, con hãy tưởng tượng đang nằm trên chiếc thuyền trôi ở mặt hồ yên tĩnh, dưới bầu trời xanh bao la, đầu óc con trống rỗng không suy nghĩ gì cả. Cô làm theo lời bà và nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Chuông đồng hồ kêu tít tít, cô mở mắt lúc 1:20 chiều. Bà chủ bảo cô ra chơi cá ngựa, đợi bà làm việc khoảng một tiếng. Đám cá ngựa có cô chơi cùng thì vui vẻ biết bao. Ai cũng muốn cô về đội của mình, cuối cùng họ phải phân xử bằng việc tung xúc xắc, ai được nhiều chấm hơn thì cô sẽ về đội đó. 2:30 chiều bà chủ gọi cô đi ra vườn hái quả, bà đưa cho cô một chiếc mũ phớt đội vào để đỡ nắng. Qua vườn rau là đến khu vườn hoa quả, những trái bưởi to tròn, căng mọng giống như cây bưởi ở vườn nhà ông bà cô. Bà chủ dùng một chiếc sào dài để chọc cho nó rụng xuống: Bộp, bộp. Hai, ba rồi bốn năm quả rơi xuống, bà cúi xuống nhặt và cho vào bao tải. Bà dẫn cô bé sang chỗ mấy cây cam, quả sai trĩu, vỏ vàng óng. Cô bé chỉ cần đưa tay ra là hái được.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
Bà chủ bổ cho cô ăn thử một quả, cô thấy rất mọng nước, vị ngọt thanh và thơm. Bà còn dẫn cô đi thu hoạch mấy quả lựu và vài nải chuối chín cây. Chuyện của cô bé tạm gác lại, quay trở lại với bố cô bé. Đêm 15/11 sau khi nghe cuộc điện thoại lạ, những hoài niệm năm xưa ập về, phía bên này cô con gái bé bỏng vẫn đang gối trên tay ông ngủ ngon lành. Một cơn đau đầu dữ dội kéo đến, ông về phòng và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đêm 16/11, khi cô con gái say ngủ, ông về phòng ngả lưng và thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ ông thấy hiệu sách cũ năm nào, hiệu này có nhiều sách vì họ thu mua lại của những người đồng nát. Trong số những người đồng nát có một bà già đãng trí, bà lão đáng thương đó không có người thân thích, phải kiếm ăn qua ngày. Vào một ngày đông giá lạnh, bà mang đến hiệu sách mấy quyển cũ nát, đó chính là ngày ông chủ quán đi xa vừa trở về. Vừa hay lúc đó cũng có vài người đồng nát mang sách đến, chủ quán bận phân loại, xếp những quyển sách vừa mua được vào các giá. Bà đồng nát già nhanh tay xếp sách của mình vào một ô hơi trống bên dưới giá sách phía trong. Khi ông chủ rảnh tay liền quay sang hỏi: Mấy quyển sách của bà để đâu rồi? Tôi xếp ở kia kìa – Bà trỏ tay. Nhưng vì các ô sách quá giống nhau, bà đã chỉ nhầm sang ô bên cạnh. Ồ, không! Những quyển sách cũ nát ấy không có giá trị gì, bà làm ơn mang về đi, lần sau nhớ mang những quyển lành lặn hơn nhé! Thế là bà lão ôm đống sách cũ nát về, mang nhầm luôn cả quyển bố cô bé đang đọc dở. Đêm hôm đó, trong túp lều lụp xụp, khí lạnh ùa vào, bà lão lấy đống giấy bỏ ra đốt để sưởi ấm. Bà xé từng trang cuốn sách lạ đưa vào ngọn lửa hồng, lửa cháy bập bùng. Trong ánh sáng khi mờ khi tỏ ấy, bố cô bé nhìn thấy những con số ẩn hiện, những sự kiện lạ kỳ. Ông thấy rõ những mốc son trọng đại: trang 2012, trang 2014, trang 2020, trang …, trang 2155. Từ trang 2156 trở đi mọi việc mờ dần và diễn ra rất nhanh, một làn gió lạnh buốt chạy dọc sống lưng, đầu ông đau nhói, ông không thể nhớ thêm.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm)
Quyển sách cháy đến trang cuối, hai con rồng lửa bay lên, bốn câu thơ bằng lửa hiện rõ:
Thiên cơ bất khả lộ
Hùng trí định cơ đồ
Nữ nhi năng tích đức
Hồng phúc đặng thiên thu.
Lửa cháy to làm mặt ông nóng rát, choàng tỉnh giấc mộng. Ông đưa tay lên trán thấy lấm tấm mồ hôi. Trong đêm tối, ông ngồi xâu chuỗi lại các sự việc, thấy có sự trùng hợp. Cuối năm 2019, cô con gái lớn tự nhiên có dấu hiệu lạ, chân tay thâm tím. Xét nghiệm tại bệnh viện Nhi trung ương cho thấy cô bị chứng xuất huyết giảm tiểu cầu, chỉ số xét nghiệm là 7, trong khi chỉ số trung bình từ 150 đến 450. Căn bệnh này cần hạn chế vận động, đặc biệt đối với người có chỉ số thấp như cô. Điều này dường như quá sức đối với cô, vì cô là một trẻ hiếu động, có chịu ở yên bao giờ. Hai bố con cầm kết quả xét nghiệm vào phòng trưởng khoa huyết học, ông như chết lặng khi nghe kết luận của bác sỹ. Cô bé bị mắc một căn bệnh khác nguy hiểm không kém, rối loạn tăng động giảm chú ý. Khi cùng lúc mắc 2 bệnh này rất khó chữa trị, vì căn bệnh thứ 2 làm cho căn bệnh thứ nhất ngày càng trầm trọng hơn. Trước tiên phải truyền huyết tương để tăng tiểu cầu, sau hai ngày nằm điều trị, kết quả xét nghiệm lần 2 cho thấy chỉ số của cô giảm xuống 4, tức là diễn biến xấu. Tết dương lịch 2020 là cái tết buồn của hai bố con, mẹ ở nhà thì sắp sinh nở, biết làm sao đây. 3 ngày sau, kết quả xét nghiệm của cô khá hơn, chỉ số là 12. Tuy vậy, bác sỹ điều trị chính lại kết luận: tiên lượng xấu, với trẻ gái từ 5 tuổi trở lên mới phát hiện bệnh và điều trị lần đầu thì tỷ lệ mãn tính là 95% đến 97%. Tức là cơ hội để cô khỏi hẳn là 3% đến 5%. Hai ngày sau đó, một nữ y tá thực tập đến lấy máu của cô bé để xét nghiệm. Cô y tá khá bất ngờ về thái độ hợp tác của cô bé, cô bé chăm chú nhìn và hỏi cặn kẽ cô y tá về những điều nó không biết. Khi nghe bố cô kể về kết luận của bác sỹ trưởng khoa, cô ta nói rằng: cháu bé này có thừa năng lượng, và không hẳn là nó không chú ý, cô chưa từng gặp trẻ nào như vậy.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Cô còn đưa ra một lời khuyên: Anh nên tìm cách cho cháu giải phóng năng lượng và dạy cháu kiểm soát hành vi của mình bằng cách xây dựng các thói quen tốt. Lần xét nghiệm ấy chỉ số của con bé là 64, một tín hiệu đáng mừng. Cô bé được xuất viện, về nhà điều trị bằng thuốc Medrol 16mg trong 2 tuần rồi xuống kiểm tra tiếp. Thuốc này có nhiều tác dụng phụ và phải uống kèm thuốc chống đau dạ dày, thời gian sau đó con bé phải tuân theo lịch kiêng khem, ăn uống, ngủ nghỉ khá vất vả. Đủ 2 tuần, hai bàn tay cô bé vẫn đầy vết chấm đỏ, chỉ số xét nghiệm của con bé tụt xuống còn 26, các bác sỹ tiến hành xét nghiệm tủy đồ cho nó. Thật may mắn, kết quả là bình thường, hai ngày sau chỉ số lại là 42. Lần thứ hai, nó được xuất viện về nhà điều trị tiếp. Hai tuần nữa trôi qua, chỉ số xét nghiệm của cô bé tăng lên 112, cô bé được về nhà điều trị bằng thuốc với lịch hẹn 1 tháng sau xuống kiểm tra lại. Bố cô bé đã tìm hiểu về căn bệnh này, có lẽ ông không muốn mơ ước nhiều hơn, chỉ mong là chỉ số được ổn định ở mức đó. Lúc này dịch bệnh covid-19 đã xuất hiện ở Việt Nam. Dịch bệnh được kiểm soát gắt gao, nên dù đã dùng hết thuốc theo đơn, hai bố con cũng không thể xuống Hà Nội để kiểm tra lại, sau một thời gian không dùng thuốc những vết chấm đỏ ở tay con bé mờ dần và biến mất lúc nào không hay. Có lẽ bố bận bịu với đứa nhỏ mới sinh nên nó không còn được để ý nhiều nữa. Vào một ngày đẹp trời, ông dẫn nó tới trung tâm y tế huyện để kiểm tra thử, thật bất ngờ chỉ số của nó là 225 – Một con số lý tưởng. Lúc này ông mới nhớ đến lời khuyên của cô y tá và tiến hành điều trị căn bệnh thứ hai cho cô bé. Vậy là quỹ thời gian dành cho môn vẽ của nó được tăng lên, khi vẽ nó luôn tĩnh tâm nhất. Chỉ thị cách ly xã hội thực hiện vào đúng ngày sinh nhật của ông, trong lúc dọn dẹp ông đã tìm thấy cuốn sách hướng dẫn con học thêm tiếng việt, ông quyết định dạy nó đọc ghép chữ, đã lâu lắm rồi nó không đến trường.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
Trong khoảng 1 tháng nó đã đọc được quá nửa quyển sách, mặc dù có nhiều chỗ hơi vấp. Ngày 6/5 học sinh mẫu giáo trở lại trường học, cô bé cũng đến trường sau 4 tháng 10 ngày không đến lớp kể từ đợt ốm. Con bé cần tránh xa sự vận động và nô đùa quá trớn, điều đó phù hợp với lộ trình điều trị căn bệnh trong người nó, nhưng nếu không cho đến trường thì lại phản khoa học, tóm lại vẫn phải thích nghi thôi. Con bé vốn có tính quảng giao, bạn bè của nó ở trường khá nhiều, gặp nhau là tay bắt mặt mừng, nô đùa thỏa thích, vậy thì ai nỡ bắt nó hạn chế điều ấy. Mỗi ngày ông dành khoảng 4 đến 5 giờ đồng hồ loay hoay tìm cách giúp con bé sử dụng nguồn năng lượng dồi dào vào những việc hữu ích. Dành riêng hai ngày thứ 7 và chủ nhật chơi với con bé, nhưng nó không thấy mệt và chán. Ông cảm thấy nguồn năng lượng của mình không đủ lớn, so với con bé thì chẳng khác nào một dòng sông chảy vào đại dương bao la, bao nhiêu vẫn là không đủ. Chính ông lại bị con bé tác động ngược lại, cảm hóa và khuất phục. Ông sinh ra buồn bực trong lòng. Làm thế nào để đưa con bé vào một không gian tĩnh lặng, yên bình, đầy đủ mà lại có sự hứng thú? Tìm đâu ra người thầy đủ hiểu biết và can trường để giúp nó làm chủ nguồn sức mạnh trong người? Bạn sẽ làm thế nào với một cô bé tràn đầy nhiệt huyết có cá tính mạnh mẽ và sự nổi loạn? Lòng ông rối như tơ vò, đúng lúc ấy chuông điện thoại báo về, có một thư đến trong Gmail. Ông mở máy thấy thư đến là của cô con gái. Ông vui mừng nhận ra cơ hội đã đến, tinh thần cô con gái đã lạc vào một thế giới kỳ diệu, nơi đó có người thầy vĩ đại có thể giúp cô phát huy và kiểm soát những khả năng tiềm tàng của mình. Ở thế giới thực tại, người cha cũng đang cố gắng tác động và dõi theo những thay đổi cùng sự trưởng thành của cô. Quay trở lại với cô bé. Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, vậy là cô bé đã lạc đến nhà bà phù thủy hơn một tháng. Chủ nhật, ngày 20/12. Thời tiết mấy hôm nay lạnh quá,bà chủ phải bật điều hòa để không khí trong phòng ấm hơn.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Trong lúc táo xanh ngồi học Monkey thì bà chủ ra ngoài kiếm cây thông. 9:30 bà chủ mang về một cây thông cao hơn đầu cô bé một chút, được đặt trong một chiếc khay nhựa trắng cao cấp. Cây thông có màu xanh bóng, hình dáng đẹp cân xứng, tán lá dày và rộng. Cô ngửi thấy mùi hương thơm tự nhiên từ cây tỏa ra rất dễ chịu. Hai bà cháu bắt đầu trang trí. Bà chủ lấy một sợi tua rua đỏ lấp lánh quấn chéo quanh tán cây, còn cô bé đứng lên chiếc ghế treo những quả bóng đỏ mà bà chủ gọi là quả châu. Một chiếc nơ hình hoa trạng nguyên có gắn đôi chuông nhỏ treo trên đỉnh ngọn thông, vài chiếc tất và hình ngôi sao cũng được treo lên. Một sợi bóng nhấp nháy cũng được bà chủ khéo léo quấn quanh hài hòa với những vật dụng khác. Bên dưới gốc thông là những hộp quà cùng hàng rào trắng bằng nhựa. Con thấy thế nào? Thật tuyệt ạ, con sẽ vẽ lại để làm kỷ niệm. Chỉ một loáng bức tranh đã hoàn thiện, bà chủ góp ý: tư duy tốt, có nét tinh tế, nếu vẽ chậm hơn thì chắc chắn đẹp hơn. Bà đề thơ đi ạ - Cô bé đề nghị. Bà cầm bút suy nghĩ một chút rồi viết liền bốn câu:
Cây thông xanh tốt đẹp sao
Khéo tay trang trí, đính vào đèn hoa
Có sao sáng, có hộp quà
Đợi Nô en đến chúng ta hát mừng.
Hay quá! Nhìn bức tranh thì có cảm hứng làm thơ. Nghe bài thơ này cũng hình dung ra bức tranh sinh động rồi – Cô bé dí dỏm. Ngày mai trường con sẽ có tuyết rơi, giờ ta sẽ chuẩn bị đồ dùng cho con – Bà chủ đề nghị. Bà lấy ra một chiếc áo choàng dài màu đỏ lót lông có gắn chiếc mũ lông, một đôi bốt da đen bóng và một đôi găng tay bằng da. Cô bé mặc thử lên người thấy rất vừa vặn. Cô háo hức được ngắm tuyết rơi. Bố đã từng nói với cô ở Sapa cũng có băng tuyết, khi cô lớn bố sẽ đưa đến xem, vậy mà ngày mai cô đã được thỏa ước mơ rồi sao. Hai bà cháu dọn dẹp đồ đạc rồi nấu nướng ăn uống. Trưa hôm ấy cô có một giấc ngủ ngon lành, không biết do trời lạnh ngủ ngon hay là cô đã biết cách thích nghi với giấc ngủ nữa.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện vạn đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Thứ 2, ngày 21/12. Nghe tiếng chuông tít tít, cô bé thức dậy thì đồng hồ đã chỉ 6:15. Cô xuống bếp thắc mắc với bà chủ: có lẽ chiếc đồng hồ yếu pin nên báo thức muộn hơn mọi khi 20 phút. Ồ, không phải vậy đâu, khi ở trường có tuyết rơi thì lịch học buổi sáng sẽ được điều chỉnh thêm 20 phút nên ta đã chủ động điều chỉnh chuông báo thức. Bữa sáng nay cô bé được thưởng thức món súp bóng tuyết ngon tuyệt được làm từ lòng trắng trứng đánh bông nổi trong phần súp sữa bạc hà và trái lê. Thời tiết lạnh lẽo nên bà chủ dùng xe ngựa đưa cô tới trường, trên đường đi cô ngó quanh mà không thấy chút tuyết nào, theo lời bà chủ thì tuyết chỉ rơi trong khuôn viên nhà trường. Đến cánh cổng đá, cô bé xuống xe vẫy tay chào tạm biệt bà chủ. Sau khi đọc câu thần chú, bước vào bên trong cô thấy cảnh vật khác hẳn. Tuyết đã rơi tự lúc nào, cô lại gần một cây thông còn phủ đầy tuyết trên lá, bông tuyết trắng như đóa hoa lê. Một đám tuyết từ trên cao bay xuống như những quả cầu bông quay quay trong không trung, cô bé thích thú đưa tay ra hứng lấy. Cô dẫm từng bước lên nền tuyết trắng xốp, ngoái lại phía sau, những bước chân in hằn trên mặt đất. Trước cửa lớp, các bạn học của cô cũng đang thích thú chơi đùa. Bọn trẻ chơi thêm một chút rồi vào lớp học, không khí trong phòng ấm áp khác hẳn cái giá lạnh ngoài kia. Giờ giao tiếp tiếng anh hôm nay bọn trẻ chủ yếu nói về chủ đề tuyết. 8:50 thầy Dowler cho bọn trẻ thực hiện bài test chỉ số IQ và EQ. Hồng Châu thuộc nhóm có chỉ số EQ cao, cô được thầy nhận xét là người giầu năng lượng siêu nhiên. Thầy ơi, có người nói con bị tăng động, bệnh đó là thế nào ạ? Cô bé thắc mắc. À, ranh giới phân định giữa một đứa trẻ giàu năng lượng với một đứa trẻ mắc bệnh về trí não bị kỳ thị là rất mong manh. Ta sẽ dạy cho con kỹ thuật kiểm soát tâm trí, con là một đứa trẻ hoàn toàn khỏe mạnh, thậm chí có tư chất và lợi thế hơn người. Nghe thầy nói vậy, cô bé hoàn toàn tin tưởng.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện vạn đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Rồi thầy dẫn đám trẻ đến một căn phòng rất cao và rộng, cô bé thấy trên tường có treo ảnh chân dung của nhiều người, trong số đó cô chỉ biết ảnh bác Hồ. Đây là phòng đa năng, hôm qua ta đã trang trí thành giáo đường để đón nô en. Mọi người nhìn thấy một cây thông cao lớn được trang hoàng lộng lẫy, xung quanh là 10 cây thông nhỏ cũng sinh động không kém. Tại sao lại là 10 cây hả thầy? Diệp Phi cất giọng hỏi. À, mỗi cây tượng trưng cho một bạn trong lớn. Cả lớp ồ lên thích thú. Thế cây lớn kia là đại diện cho thầy đúng không? Hồng Châu cất tiếng nói xen vào. À, nếu các con nghĩ được như vậy ta cũng vui lắm – Thầy đáp. Cạnh bức tường phía trên giáo đường có một hang đá, trong đó có một cái ổ được dải bằng cỏ khô, một hình nộm đứa bé sơ sinh mà thầy gọi là chúa Giê su lúc nhỏ đang nằm trên cỏ. Bên cạnh có một con cừu, đức mẹ Maria và cha nuôi Giuse, vòm trên hang đá có một ngôi sao 5 cánh rất lớn đang tỏa sáng. Nô en là đại lễ của người công giáo, thầy bài trí thế này để tạo bầu không khí trang nghiêm và nhắc nhở các trò về ý nghĩa của lễ chúa xuống làm người. Theo thông lệ, chúng ta sẽ xưng tội trước khi nô en đến, vì vậy các con hãy suy nghĩ về lỗi lầm của mình đi, chiều này chúng ta sẽ tổ chức lễ xưng tội. Bây giờ chúng ta về chuẩn bị bữa trưa, ăn uống và nghỉ ngơi đã. 14:30 Thầy Dowler dẫn bọn trẻ đến giáo đường để xưng tội. Thầy ở trên bục cao, các trò xếp hàng đứng dưới, lần lượt từng trò sẽ lên kể về những lỗi lầm của mình gây ra trong thời gian qua cho thầy nghe. Hồng Châu để ý thấy các bạn rất tự giác, ai cũng thì thào chỉ đủ cho thầy nghe thấy mà thôi. Vì là lần đầu tiên tham dự, cô đợi mọi người xưng tội xong hết rồi mới bước lên. Trước ánh mắt bao dung của thầy, cô cảm thấy ăn năn hối hận. Thưa thầy: Nhiều khi con đã không nghe lời bố mẹ, để họ phải phiền lòng. Có lần khi ăn xong, con không chịu vét hết các hạt cơm trong bát. Lần khác, con bẹo má em gái và còn ngậm kẹo mút nên bị sâu răng. À, vài lần

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện vạn đêm)
À, vài lần con trêu cho các bạn tức điên lên nữa ạ. Thầy xoa đầu cô bé: Hãy sửa sai, Chúa tha thứ cho con. Tất cả lớp nghe đây: Các con ai cũng có vài lần sai lầm, ta thấy các lỗi lầm đó không quá nghiêm trọng, đều có thể sửa chữa được. Từ nay các con phải quyết tâm thay đổi hành vi của mình, đừng làm những việc xấu nữa nhé. Chúa đã tha thứ và ban phúc cho các con. Cả lớp vui vẻ nắm tay nhau mỉm cười. Thế thầy có tội gì không? Nikita thắc mắc. À, tội của ta là giáo dục các con chưa tới nơi, tới chốn. Các con là học sinh của ta, nếu các con phạm sai lầm, ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Khi các con biết sửa sai và không tái phạm thì lương tâm sẽ thanh thản, Chúa chứng giám những việc tốt đó sẽ tha thứ cho ta. Mọi người đều tự hứa với mình sẽ luôn làm việc tốt để không ảnh hưởng đến thầy.
Thứ 4, ngày 23 tháng 12. 10:50 kết thúc giờ học buổi sáng, cả lớp ùa ra sân trường. Mấy hôm trước nhiều mây âm u, đến hôm nay trời đẹp quá, nắng vàng tươi rải nhẹ xuống lớp băng dưới chân. Khi mọi người về đến phòng ăn thì đã thấy bà chủ đang ngồi đó. Một chiếc bánh sinh nhật và hoa quả được bày trí rất đẹp trên bàn ăn. Hồng Châu rất bất ngờ khi nhìn thấy tên mình trên chiếc bánh, cô nhớ hàng năm cứ đến dịp giáng sinh là được bố mẹ tổ chức sinh nhật. Thầy Dowler cùng cả lớp ngồi vào bàn ăn, khi cây nến số 6 được thắp lên, tất cả cùng đồng thanh hát bài Happy birthday. Hãy ước 3 điều đi con – Bà chủ giục. Cô bé nhắm mắt và lẩm nhẩm ước. Điều 1: Từ giờ đến lúc già như bà tiên thứ 7 con không bị đau răng nữa. Điều 2: Con không bị tăng động. Điều 3: Con không bị thâm tím chân tay. Cô bé mở mắt và thổi tắt ngọn nến, tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên. Thầy Dowler cất lời: Hồng Châu, nếu tính theo tháng sinh thì con là em út ở lớp học này. Con lại là người tham gia lớp học sau cùng. Thời gian qua đã đủ cho con bắt kịp các bạn trong lớp, từ mai con bước sang tuổi thứ 7. Mọi thứ đều bình đẳng, con đã trưởng thành rồi đấy, mạnh mẽ lên nhé!

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện vạn đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Nào, chúng ta cùng ăn bánh và hoa quả thôi. À, ta có ý tưởng thế này: Kỳ học thứ nhất đã kết thúc, cần phải có một bài kiểm tra môn toán. Các con hãy thảo luận để giải câu đố sau: Chia chiếc bánh sinh nhật cho những người ở đây thành các phần đều nhau. Bọn trẻ bắt đầu bàn bạc, có 12 người tất cả, chia thành 2 nhóm thì mỗi nhóm có 6 người. Hồng Châu cầm con dao nhựa cắt chiếc bánh thành 2 phần bằng nhau, bài toán trở thành chia nửa chiếc bánh cho 6 người. Tiếp tục chia 6 người thành 2 nhóm, mỗi nhóm có 3 người. Nửa chiếc bánh lại được cắt thành 2 phần bằng nhau. Cuối cùng chia một phần nhỏ đấy thành 3 phần thật dễ dàng. Thầy Dowler vui vẻ: Các con đã biến một bài toán phức tạp trở lên đơn giản, đó chính là chìa khóa của việc giải toán. Môn toán thật sự rất đơn giản, khi các con biết chuyển một tình huống phức tạp trở thành tình huống thường gặp, trực quan, thân thuộc thì mọi bài toán trong cuộc sống đều có lời giải dễ dàng. Toán học có sự gắn kết với mọi vấn đề trong cuộc sống, Karl Marx đã nói rằng một ngành khoa học chỉ trở nên hoàn thiện khi nó sử dụng được ngành khoa học định hướng - đó là toán học. Lịch sử phát triển các ngành khoa học tự nhiên đã hoàn toàn khẳng định luận điểm này của Marx. Nhưng luận điểm đó còn đúng cả với nhiều lĩnh vực xã hội. Thầy rất vui vì vừa phát hiện ra một điều thú vị: Sinh nhật của Hồng Châu mở đầu cho chuỗi ngày đón giáng sinh và năm mới của chúng ta, con chính là người được lựa chọn để kéo dài chuỗi ngày vui, cô bé mang trong người một sứ mệnh cao cả.
Ngày hôm đó, Hồng Châu được các bạn tặng cho những bức vẽ rất ngộ nghĩnh và thú vị. Nikita vẽ một bức tranh về nhà thờ St.Basil lung linh trong màn đêm giữa trung tâm thủ đô Matxcơva với những mái vòm hình củ hành có màu sắc tươi sáng. Diệp Phi tặng cô bức vẽ vạn lý trường thành trùng điệp và hùng vĩ. Juha vẽ ngôi làng ở Lapland, nơi có ông già Nô en và bà chúa tuyết. Tone vẽ con đường đại tây dương vượt biển.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện vạn đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Peter tặng tranh tháp đồng hồ Bigben. Miler vẽ tượng nữ thần tự do. John vẽ hồ nước Morain ở công viên quốc gia Banff. Cô bạn Cle-o vẽ kim tự tháp và tượng nhân sư, còn cậu bạn Watt vẽ nhà hát và cây cầu cảng Sydney. Bà chủ cũng tặng cô một hộp bút mới màu hồng có in hình những cô công chúa thay thế cho chiếc hộp bút Doremon mà táo đỏ hay dùng. 
Tối thứ 5, ngày 24 tháng 12. Hồng Châu cùng bà chủ ở lại trường đón lễ vọng. Mọi người ăn tối với thực đơn chính là ngỗng quay và bắp cải đỏ, bánh Pudding giáng sinh và bánh khoai tây chiên. Ăn uống xong, họ cùng nhau sang khu giáo đường. Một chiếc thảm đỏ được trải ra, bánh kẹo, hoa quả cũng được bày biện và trang trí đẹp mắt. Họ cùng nhau hát bài: Santa Claus Is Coming to Town… Khi bài Jingle Bells kết thúc, chuông đồng hồ vang lên 9 tiếng, họ nghe thấy tiếng chuông từ đằng xa vọng lại, mỗi lúc một gần hơn. Ông già nô en đã đến, ông ngồi trên chiếc xe do 9 chú tuần lộc kéo, đi đầu là chú tuần lộc mũi đỏ, phía sau là 8 chú tuần lộc xếp thành 2 hàng. Ông có bộ râu trắng, đeo kính trắng, mặc áo khoác màu đỏ với cổ lông và ống tay màu trắng. Chiếc mũ đỏ có lông trắng, quần đỏ có cổ lông trắng, thắt lưng da và ủng màu đen, xách một túi đầy quà. Ông cười hô hô, tặng cho bọn trẻ mỗi người một hộp quà. Ông ôm hôn mỗi cháu một lần, rồi vội vàng đi chia quà ở nơi khác. Nghe thầy Dowler nói, ông sống ở dãy núi Scandinavia, cũng có một thời gian ông sống ở Phần Lan và Na Uy, quê hương của Juha và Tone. Hồng Châu bóc quà thì nhận được nàng tiên cá nhồi bông, cô rất thích thú và ôm chặt vào lòng. Đêm hôm đó, cô cùng bà chủ ngủ lại ở trường cùng các bạn.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện vạn đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Thứ 6, ngày 25 tháng 12. Khi chuông đồng hồ kêu tít tít, cả lớp đều bật dậy. Cô ngước nhìn đồng hồ 6:15. Hóa ra lịch sinh hoạt của các bạn cũng giống với lịch sinh hoạt hàng ngày của cô. Cả lớp điểm tâm món bánh Pan cake gừng tuyệt ngon cho bữa sáng giáng sinh. Trong tiết học buổi sáng, thầy Dowler giảng về chúa Giê su, ngài là một nhà cải cách xã hội. Thời đức Giê su sinh sống, xã hội Do Thái đang gặp bế tắc cả về văn hóa và chính trị, ngài mong muốn thay đổi xã hội qua lời giảng của mình. Người thường sử dụng các phương pháp linh hoạt như phép nghịch lý, phép ẩn dụ và truyện dụ ngôn để giảng dạy. Ngài định hướng lịch sử đi đúng với chủ nghĩa nhân đạo, tự do, bác ái và bình đẳng. Đó chính là tư tưởng hiện đại đầy tính nhân văn, vì vậy lời của ngài mới sống mãi cùng thế gian. Trong kinh thánh tân ước có nhiều nội dung liên quan đến cuộc đời ngài, trở thành một trong những quyển sách kinh điển ảnh hưởng đến thế giới loài người. Thế chúng con có nên đọc sách kinh thánh không ạ? Peter hỏi. À, nên chứ. Tuy nhiên quyển sách đó rất dày, ta nghĩ trước tiên các con nên học tam tự kinh. Đấy cũng là một quyển kinh phải không ạ? Không hẳn, nó là kết tinh của sách vở thánh hiền truyền lại, là những đạo lý bất biến. Sách có giá trị to lớn nên được gọi là kinh. Rồi thầy bắt đầu đọc, bài 1:
Nhân chi sơ
Tính bản thiện
Tính tương cận
Tập tương viễn.
Bài 2: 
Cẩu bất giáo
Tính nãi thiên
Giáo chi đạo
Quí dĩ chuyên
Đám trẻ cũng nghêu ngao đọc theo.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện vạn đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Thứ 7, ngày 26 tháng 12. Hồng Châu đến trường tập văn nghệ cùng các bạn, cô hào hứng lắm. Từ hồi mẫu giáo cô đã thích nhảy múa, nhưng chưa bao giờ được tham gia hội văn nghệ ở trường. Bà chủ là người trực tiếp dạy múa cho bộn trẻ. Cô nhớ lại những ngày cuối hè thường ra công viên chơi và học múa vào mỗi tối. Tuy là phong trào tự phát nhưng ai cũng say mê, nghiêm túc và tự giác. Hôm nay bà chủ dạy rất bài bản từ cách di chuyển, bước chân, phối hợp thân người với các động tác tay và cả biểu cảm khuôn mặt. Mọi người đều chăm chú lắng nghe và thực hiện theo yêu cầu của bà. Bà chủ nói rằng: Các con hãy tập cho thuần thục, chúng ta sẽ có vài tiết mục đặc sắc để chào đón năm mới. Năm mới mà bà chủ nhắc đến là tết dương lịch, đó là cái tết quan trọng nhất của người phương tây. Thầy Dowler ôm cây đàn ghi ta dạo lên từng bản nhạc vui vẻ, ai cũng hồ hởi và phấn chấn lắm. Cả lớp xếp thành 2 hàng, múa theo tiếng hát và nhịp đàn của thầy.
Thứ 2, ngày 28 tháng 12. Trong giờ lên lớp cô bé nhìn thấy trên bàn của thầy Dowler có 1 quyển sách rất dày, có tựa đề THE WEALTH OF NATIONS của tác giả Adam Smith. Cô nhớ bố cũng có 1 quyển sách của tác giả này, nhưng là bản dịch với tựa đề CỦA CẢI CỦA CÁC DÂN TỘC. Lẽ nào thầy và bố cùng đọc một loại sách nhỉ, đó chắc chắn phải là một tác phẩm kinh điển rồi. Thầy Dowler nói với cả lớp rằng: Thầy có một cỗ máy thời gian, trong thời gian tới chúng ta sẽ nhờ nó để trở về quá khứ, xem xét cách thức loài người lao động và sản xuất ra của cải vật chất. Nghe vậy, bọn trẻ tò mò lắm. Giơ quyển sách lên cho cả lớp nhìn, thầy nói: Quyển sách này do Adam Smith viết, người bạn kém ta 3 tuổi. Ông sinh năm 1723, được rửa tội ngày mồng 5 tháng 6 tại Kirkcaldy ở Fife đất nước Scotland, là nhân vật mở đường cho phát triển lý luận kinh tế.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện vạn đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Tối hôm ấy, trong bữa cơm táo xanh hỏi bà chủ: Bà ơi, thầy Dowler bao nhiêu tuổi rồi ạ? 300 tuổi tròn - Bà trả lời. Thầy nhiều tuổi thế chắc là đã dạy nhiều học sinh rồi phải không ạ? À, năm thầy ấy 60 tuổi mới bắt đầu dạy học, mỗi khóa thầy ấy dậy trong 60 năm, đúng bằng một Thiên Can Địa Chi. Khóa 1: tương ứng với Kim, Khóa 2 tương ứng với Mộc, Khóa 3 tương ứng với Thủy, Khóa 4 tương ứng với Hỏa. Khóa 5 là khóa các con đang học tương ứng với Thổ. Hết khóa này là thầy ấy sẽ nghỉ ngơi không dậy thêm ai khác nữa, kết thúc một chu kỳ ngũ hành. Chỉ những người may mắn mới được thầy dậy bảo, vì vậy con phải cố gắng nhé. Cơm nước xong, cô và bà chủ đi ngủ sớm, để giữ sức cho buổi đi thực tế ngày mai.
Thứ 3, ngày 29 tháng 12. Hôm nay cả lớp được thầy Dowler cho đi quan sát thực tế. Thầy dặn dò: Để quan sát tốt cũng cần tập trung vào những điểm mấu chốt, ghi nhớ và liên tưởng, kết hợp phán đoán các trò nhé. Thầy dẫn cả lớp đến trước một căn phòng nhỏ, trông như chiếc xe buýt. Thầy lấy cây thánh giá đeo trước ngực tra vào ổ khóa để mở cửa căn phòng. Khi các trò đã ngồi yên trên ghế, thầy bắt đầu nhập thông số vào bảng điều khiển, máy thời gian đã đưa họ về quá khứ, một làng quê Việt Nam giữa thế kỷ 18. Trời đầu xuân hơi se lạnh, mặt trời còn chưa nhô lên, một bác nông dân đã vác cày và dắt trâu ra đồng. Người nông dân cặm cụi làm việc, đến gần trưa thì cày xong mảnh ruộng. Khi bác nông dân chuẩn bị ra về thì mấy thầy trò tiến lại gần bắt chuyện. Bác ơi, hôm nào bác cũng đi làm sớm thế này phải không ạ? Đúng vậy – Bác nông dân hiền hậu trả lời. Sao bác có thể dậy sớm và đi làm luôn như vậy ạ? À, khi ta còn trẻ, ta nghĩ rằng mình nên dậy sớm, đi làm luôn cho xong việc, ta sẽ được nghỉ ngơi sớm. Sau một thời gian ta làm như vậy thì hình thành thói quen, bây giờ ta hành động theo thói quen, chẳng thấy ngại ngần khi phải dậy sớm nữa. Bọn trẻ còn hỏi bác đủ thứ chuyện, bác đều vui vẻ trả lời.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện vạn đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Chiều hôm ấy và cả ngày hôm sau mọi người ở trong phòng máy để xem bác nông dân làm gì trong thời gian tới. Họ thấy cuộc sống của bác diễn ra như một bộ phim. Hai vợ chồng bác gieo mạ, bừa ruộng và cấy lúa. Bác làm cỏ, bón phân và quan tâm chăm chút cây lúa. Khi lúa đã chín, họ gặt về, đập lấy hạt, đem phơi khô, rồi mang giã thành những hạt gạo trắng tinh. Họ đã tốn rất nhiều công sức để tạo ra của cải. Hồng Châu đã hiểu vì sao bố thường nhắc cô phải biết quý trọng hạt gạo, ăn cơm phải vét sạch bát. Của cải nhà bác nông dân chỉ bao gồm thóc lúa, khi bác muốn mua một chiếc liềm mới, bác phải mang thóc đi bán mới có tiền. Bác nông dân mặc dù biết làm rất nhiều công việc đồng áng nhưng giá trị vật chất bác làm ra không nhiều. Mỗi mùa 2 vợ chồng bác làm được 30 bao thóc đầy. Thầy Dowler chiếu cho bọn trẻ xem cánh đồng đó vào năm 2000. Có hai vợ chồng trẻ mà thầy Dowler nói rằng đó là thế hệ sau mấy đời của bác nông dân kia. Cặp vợ chồng trẻ làm 9 thửa ruộng lớn, gần gấp đôi số ruộng so với bác nông dân. Họ thuê một người lái máy cày, cày ruộng thay trâu và trả công 1 bao thóc. Họ thuê tiếp một người lái máy bừa và trả công 1 bao thóc, thuê 6 người cấy và trả công 3 bao thóc. Khi lúa chín họ thuê 6 người gặt, trả công 3 bao thóc. Họ thuê máy phụt để tuốt ra những hạt lúa, trả công gần 2 bao thóc. Tổng cộng họ thu về 60 bao thóc, trừ tiền thuê trả bằng 10 bao thóc tất cả, họ còn lại 50 bao. Khi cần gạo ăn, họ mang lúa đi thuê người xát, không phải vất vả giã gạo nữa. Mặc dù thu được số thóc nhiều hơn vợ chồng bác nông dân ngày xưa, nhưng họ lại mất ít sức lao động hơn, họ có nhiều thời gian rảnh để nuôi gà và nuôi cá. Điều gì đã giúp họ sung túc hơn? Mặc dù họ không hề biết cày ruộng và tuốt lúa? Thầy Dowler yêu cầu bọn trẻ suy ngẫm về điều đó.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện vạn đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Lại nói về chú công nhân lái máy cày, mặc dù chỉ lái máy để cày ruộng nhưng mỗi vụ chú thu về khoảng 80 bao thóc. Hết vụ cày là chú được nghỉ ngơi, khi cây lúa đang lớn và vào vụ gặt, chú sẽ đi du lịch hoặc làm việc khác. Chú cần người nông dân thuê chú cày ruộng, ngược lại người nông dân cũng rất cần chú. Đó là một sự hợp tác có lợi cho cả 2 phía. Có một điều hiển nhiên, rất ít người biết lái máy cày, trong khi đó nhiều người biết làm đủ các việc của nhà nông. Vậy mà người ta lại quý trọng và giao phó cả cánh đồng cho chú cày bừa. Người nông dân đã biết lấy sức máy thay cho sức người và sức trâu. Từ khi gieo mạ đến lúc làm ra hạt gạo đã có nhiều người khác nhau tham gia làm việc. Mỗi người, tùy theo khả năng mà làm những công việc họ cảm thấy thành thạo nhất. Xã hội có sự phân công công việc ngày càng rõ ràng.
Chiều thứ 5, ngày 31 tháng 12. Bọn trẻ được nghỉ học để dọn dẹp và chuẩn bị đón năm mới. Bữa tối cuối năm mọi người cùng ăn gà tây và uống coca-cola. Sau đó họ cùng nhau sang khu giáo đường, một chiếc màn hình lớn đã được thầy Dowler chuẩn bị từ trước. Mọi người theo dõi không khí đón tết mọi nơi qua màn hình ti vi. Vì có sự chênh lệch múi giờ giữa các quốc gia, Ô-xtray-li-a là một trong những đất nước đón năm mới đầu tiên. Khi chuông đồng hồ giáo đường vang lên 8 tiếng. Thời khắc giao thừa vừa điểm cũng là lúc Sydney trở thành trung tâm đón Giao Thừa của thế giới khi Cầu Cảng Sydney và nhà hát Opera bừng sáng trong những chùm pháo hoa rực rỡ đầu tiên và đẹp nhất thế giới được truyền đi cho hàng tỷ người xem trên khắp mọi nơi. Happy New Year! Mọi người chúc mừng nhau và cùng bước ra ngoài sân. Thầy Dowler cầm những cây pháo hoa bé như ngón tay cái, dài đến cổ học trò, thầy chống mạnh một đầu xuống đất, đầu kia bắn lên trời những bông pháo hoa. Tiếng nổ bụp bụp vang lên, trên bầu trời những sắc màu bung nở rực rỡ, huy hoàng. Tiếng pháo lộp độp nổ trong tiếng xuýt xoa “đẹp quá! Đẹp quá!” của mọi người.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện vạn đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Vỏ pháo rơi từ trên cao xuống đầu Hồng Châu. Đây là lần thứ 2 cô tận mắt chứng kiến màn pháo hoa tuyệt đẹp trên bầu trời. Lần đầu khi cô mới chưa đầy 2 tháng tuổi, Tết Nguyên Đán 2015 lần đầu tiên người ta bắn pháo hoa ở hồ. Theo lời kể của bố, tiếng pháo trên mái nhà khi ấy làm cô giật mình. Bố mẹ phải luân phiên, người bế cô, người ra xem. Lần thứ 2 là tết Nguyên Đán Mậu Tuất 2018, khi đó cô mới bước sang tuổi thứ 4, Pháo hoa bắn đối diện sang nhà cô, vỏ pháo còn rơi trước hè, dưới đường người đông nườm nượp.
20:45 Cô cùng bà chủ lên xe ngựa trở về nhà, trong bóng đêm, tiếng vó ngựa vang lên đều đều. Bà chủ cầm chiếc đèn pin sáng trưng soi đường cho chú ngựa, cô ngồi trên xe nắm chặt vào tay phải của bà.
20:50 Hai bà cháu về đến nhà. Táo xanh nói với bà chủ: Bố gửi thư cho con biết quê nhà có chương trình Giao lưu Văn hóa, Du lịch, trình diễn khinh khí cầu, nếu con được xem quang cảnh ở quê nhà thì hay biết mấy. Bà chủ nói rằng: Đợi đến lúc giao thừa ta sẽ cho con xem, giờ ta bận gửi thư chúc mừng năm mới đến vài người bạn đã. Trong lúc bà chủ soạn thư trên máy tính, cô tranh thủ vẽ một bức tranh về chủ đề tết.
23:50 Hai bà cháu nằm trên giường, bà với tay lấy chiếc điều khiển, trần căn phòng hiện lên quang cảnh sân vận động ở quê nhà cô bé. Cô thấy dù trời đã khuya mà vẫn có rất đông người đang xếp hàng ngay ngắn. Có 8 quả khinh khí cầu: 2 quả to, 2 quả nhỡ và 4 quả nhỏ đang bay lơ lửng sáng rực cả bầu trời. Phía bên kia nhà cô, ở khoảng sân nhà, nếu đứng đó nhìn lên thì sẽ thấy rất rõ. Đêm Countdown thật vui nhộn, cờ tổ quốc được 2 quả khinh khí cầu treo lơ lửng trên cao. Mọi người đếm ngược từ 10 về 0, chúc mừng năm mới 2021 đã đến. Cô ước ao được bay trên quả khinh khí cầu xem cảm giác thế nào, từ trên đấy nhìn xuống nhà cô là rõ nhất rồi, phía bên kia phố đi bộ đã mọc lên những gian hàng trưng bày sản phẩm. Nếu ở nhà, chắc chắn bố sẽ dẫn cô đi ngắm nghía và trải nghiệm những điều mới lạ.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện vạn đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Thứ 6, ngày 01 tháng 1 năm 2021. Bà chủ thay cho cô bé một quyển lịch để bàn mới. Quyển này sau mỗi ngày có thêm 5 dòng để ghi chú. Bà nói với cô: Giờ đây con đã có một vốn từ nhất đinh, mỗi ngày hãy ghi lại điều mà con thấy quan trọng hoặc thích thú nhất. Nếu con hình thành được thói quen đó, ta nghĩ con sẽ tiến bộ nhiều. Chuông đồng hồ điểm 9 giờ sáng, cô nghe thấy tiếng lao xao ngoài cổng. Thầy Dowler cùng các bạn đến thăm bà chủ và cô. Bà chủ mời mọi người uống nước, rồi dẫn họ đi thăm vườn. Qua vườn cam là đến vườn dâu tây, ai cũng thích thú khi được trải nghiệm, thưởng thức vị ngọt ngào của những trái dâu tây chín mọng. Bọn trẻ hái những quả chín cho vào giỏ và thưởng thức quả tươi ngay tại vườn. Những quả dâu tây hình trái tim, mập mạp với làn da căng đầy, mịn màng như da em bé, trên bề mặt có những lỗ nhỏ li ti tôn thêm vẻ kiều diễm. Trên đầu có cuống ngắn nhưng khá cứng cáp, cái núm lá mọc xòe ra như cái ô rất đẹp. Táo xanh chợt nhớ đến tết năm ngoái, trước ngày mẹ sinh em bé một hôm, cả nhà cùng đi chơi xuân và ngắm một vườn dâu ở trên đồi. Vì thế, cô đã rất đồng tình với mẹ khi gọi em gái nhỏ là Dâu Tây.
Trưa hôm ấy, cả lớp ăn cơm nhà bà chủ. Được thưởng thức những món bà nấu, ai cũng ngợi khen. Khi buổi chiều đến, cả lớp giúp bà nhổ cỏ ở vườn rau, họ lao động chăm chỉ như những chú nông dân thực thụ. Giờ đây, họ biết rằng chỉ có sức lao động mới tạo ra của cải và những điều tốt đẹp. Tiếng cười vui tan trong ánh nắng chiều. Nhìn thấy vòi nước chảy ra từ viên đá, Cle-o cất tiếng hỏi: Bà ơi, sao nước có thể chảy ra từ phiến đá ạ? À, vì phiến đá đó có lỗ hổng thông đến một cái đầm trên một dãy núi đằng xa. Sau này con học môn Vật lí, bài “bình thông nhau” sẽ rõ, điều đó rất bình thường. Những củ su hào tròn lẳn, to như chiếc bát con đang rung rinh lá đón dòng nước mát….
Tối hôm ấy, cô mở quyển lịch và bắt đầu viết những dòng đầu tiên: Lao động thật là vui.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện vạn đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Thứ 7, ngày 2 tháng 1. Sau bữa sáng, hai bà cháu lại ra vườn rau. Bà chủ chuẩn bị cho táo xanh một luống đất rộng bằng bốn chiếc bàn học. Bà nói: Con hãy học cách trồng cấy và chăm sóc rau trên mảnh đất này đi. Cô nhớ đến mảnh đất nhỏ mà bố đã cuốc sẵn, chuẩn bị cho cô trải nghiệm ở nhà. Ông khuyên cô: Đất ít thì nên trồng rau thơm, vừa dễ chăm sóc lại không bị sâu bệnh, nên ưu tiên theo thứ tự: hành, tỏi, hẹ, rau mùi, thì là … Vì vậy, cô đã xin bà chủ những củ hành giống. Cầm chiếc bay mà bác thợ xây thường dùng, cô gạt đất sang hai phía, dúi từng củ hành rồi lấp đất. Một lúc sau, cô đã trồng hết số hành mà bà chủ đưa. Lấy cái gáo múc nước từ cái xô mà bà chủ chuẩn bị sẵn, cô bé tưới từng gốc một. Xong việc, cô rửa tay và ngắm nhìn thành quả của mình. Bà chủ nhắc cô tưới nước cho cây Thiết Mộc Lan ở gần cửa vườn. Cô bé lại gần thì thấy một thân cây to bằng cẳng tay, bị phạt hết lá, những cuống lá sót lại đã ngả vàng, đầu trên nhú ra một mầm xanh, vài chiếc lá như hoa dứa dài bằng đốt ngón tay. Bà trồng nó từ khi nào vậy? Cô bé hỏi. À, ta trồng từ lúc con đến đây. Táo xanh chợt nhớ đến 2 cây Thiết Mộc Lan bố trồng, một cây từ khi cô sinh ra, giờ đã cao lớn. Cây kia vừa trồng năm ngoái khi sinh em Dâu Tây để làm kỷ niệm. Cô bé khẽ vuốt ve mầm chồi non.
Thứ 2, ngày 4 tháng 1. Buổi học đầu tiên sau kỳ nghỉ tết. Thầy Dowler ra đề kiểm tra học kỳ 1 môn Tiếng mẹ đẻ và Tiếng Anh. Đề bài: Các em hãy đọc một bài mà mình cảm thấy thích nhất, sau đó hãy đọc một bài mà mình cảm thấy không hề thích thú. Khi mỗi trò đọc xong, thầy lại hỏi lý do vì sao em thích bài này? Vì sao em không thích bài kia. Thầy khuyến khích các trò đưa ra vấn đề và bảo vệ quan điểm của mình. Thầy còn yêu cầu các trò hãy đánh máy vi tính một bài học mà mình thuộc lòng. Khi các trò đã thi xong, thầy cẩn thận kiểm tra lại bài thi của từng người. Cuối cùng thầy vui mừng thông báo: Các trò đã vượt qua cuộc khảo sát đợt 1.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện vạn đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Thứ 3, ngày 5 tháng 1. Trước giờ đi học, cô bé ngắm mình trong gương, mái tóc ngắn nay đã dài thêm nhiều rồi. Cô túm thử thì thấy vừa vặn, với chiếc nịt cô buộc kiểu đuôi gà. Khuôn mặt cô trở nên gọn gàng hơn. Cô cất lời hỏi gương thần: 
Gương kia ngự ở trên khung
Táo xanh táo đỏ tóc cùng búi cao?
Xõa ngang đeo chiếc bờm vào
So với kiểu đấy, kiểu nào đẹp hơn?
Gương thần trả lời:
Đuôi gà kiểu đấy đẹp sao
Cả hai cô chủ, cô nào cũng xinh
Nâng niu buộc gọn tóc mình
Khuôn mặt sáng sủa, thông minh rạng ngời.
Nghe gương đáp vậy, cô bé vui lắm. Vẫy tay chào gương, cô cùng cây bút thần đến lớp. Trên đường đi, họ lại chơi trò đố chữ. Lần này họ chơi trò tìm từ trái nghĩa, khi cô bé nói một từ, thì cây bút phải đáp lại bằng một từ trái nghĩa. Trắng – đen, nóng – lạnh, xấu – đẹp, … Sau đó họ nâng dần mức độ khó lên: tìm từ trái nghĩa kết hợp từ láy. Cây bút: Đông đúc, táo xanh đáp: thưa thớt. Vui vẻ - buồn bã, Sáng sủa – tối tăm, nhanh nhẹn – chậm chạp, …. Trò chơi này giúp cô bé mở mang vốn từ và vận dụng linh hoạt.
Buổi học ngày hôm đó thầy Dowler yêu cầu bọn trẻ viết chữ nhỏ, các vần chỉ nằm trong một ô ly, thay vì 2 ô ly như mọi khi. Bọn trẻ răm rắp nghe theo lời thầy và thích nghi dần. Hồng Châu cảm thấy viết chữ kiểu này dễ dàng và nhanh hơn mọi khi.
Sau bữa ăn trưa, bọn trẻ được thưởng thức món mía hấp hoa bưởi mà bà chủ mang đến. Ngày đông mà ăn món này thì ngon tuyệt, mía mềm và ngọt quện với hương bưởi thơm ngào ngạt, đúng là món tráng miệng cực kỳ tinh tế. Nghỉ ngơi một lát, đội quân nhỏ có một giấc ngủ trưa ngon lành.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
Thứ 4, ngày 6 tháng 1. Thầy Dowler tiếp tục cho bọn trẻ xem bộ phim về ngôi làng quê nọ. Năm 2002, trên cánh đồng nhỏ trước đây không phải chỉ có một chiếc máy cày, giờ đây có 4 chiếc liền. Có lẽ người ta nhận ra rằng việc cày máy nhàn hạ hơn làm ruộng, lại thu tiền công được nhiều thóc, nên có vài người đã mua máy cày và đi làm thuê. Cánh đồng trước đây phải cày một tháng mới xong, thì giờ đây chỉ một tuần là đã xong rồi. Để có việc làm, các chú công nhân phải đi sang những cách đồng khác xa hơn để cày thuê. Người nông dân là phấn khởi nhất, họ không còn phải xếp lịch để đến lượt được cày ruộng như trước đây. Họ cũng nhận thấy các chú máy cày tận tụy hơn trước đây, mà số thóc phải trả công cũng ít đi. Trong khi đó, tự bản thân các chú công nhân cũng phải cố gắng nhiều. Họ phải học thêm cách sửa chữa những hỏng hóc nhỏ, để khi máy gặp trục trặc là có thể sửa ngay, kịp thời quay lại làm việc. Nếu họ không làm việc, người khác sẽ làm công việc đó thay họ, và dĩ nhiên cũng lấy mất tiền công bằng thóc rồi. Bọn trẻ nhìn thấy sự cạnh tranh lành mạnh từ những người lái máy, ai làm tốt hơn sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng. Để công việc diễn ra suôn sẻ, những người lái máy cũng có sự hợp tác. Họ giúp đỡ nhau sửa máy khi bị hỏng và san sẻ công việc cho nhau khi một người nhận được quá nhiều công việc từ làng bên. Thầy ơi, thế ai tạo ra chiếc máy cày vậy ạ? John chợt hỏi. Thầy Dowler đáp: câu trả lời sẽ có vào ngày mai, khi chúng ta đi tham quan thực tế…
Sau bữa ăn tối, táo xanh về phòng lấy cuốn “Dế mèn phiêu lưu kí” từ giá sách xuống đọc. Câu chuyện này cô đã được bố đọc cho nghe vài lần rồi, tuy nhiên cuốn đó toàn chữ, không có tranh minh họa như cuốn này. Cuốn này được viết giản lược hơn nên cô có thể tự đọc được. Cô cảm phục nhân vật dế mèn, sinh ra được 3 ngày đã có thể sống tự lập. Cô ngẫm nghĩ về bản thân mình, mình đã 7 tuổi rồi, vậy thì xa bố một thời gian cũng chỉ là thử thách thôi. Mình sẽ cố gắng thật nhiều, để bố phải ngạc nhiên khi gặp lại.

CÔ BÉ LƯỜI NGỦ TRƯA
(Truyện vạn đêm, mỗi đêm kể một đoạn)
Thứ 5, ngày 7 tháng 1. Thầy Dowler dùng cỗ máy thời gian đưa bọn trẻ đến một xưởng sản xuất máy cày. Gọi là xưởng sản xuất cũng không đúng lắm, vì thực ra cơ sở này chỉ làm nhiệm vụ lắm ráp mà thôi. Họ nhập động cơ từ một công ty chuyên sản xuất động cơ, nhập vỏ máy từ một doanh nghiệp khác. Đèn chiếu sáng, vô lăng, bánh xe, lưỡi cày, thậm chí các ốc vít cũng được nhập về từ các xưởng sản xuất khác nhau. Công việc chính của họ là lắp ráp các bộ phận lại với nhau để thành một chiếc máy cày và chạy thử. Bọn trẻ thấy rằng việc này chẳng khác gì chúng chơi ghép Lego. Một ngày họ có thể ráp được 5 đến 6 chiếc máy cày, thầy Dowler nói rằng: Nếu để họ tự tay sản xuất tất cả các công đoạn thì cả năm cũng chỉ làm được một đến 2 cái mà thôi. Như vậy, để đạt được hiệu quả cao trong việc tạo ra của cải thì phải có sự phân công lao động và hợp tác lao động. Sự phân công trong ngành công nghiệp dễ nhận thấy hơn việc trồng lúa. Nếu như mọi người dân đều cần mẫn và biết tiết kiệm thì tại sao có những quốc gia giàu có, và những quốc gia nghèo khó hơn? Sự giàu có mà thầy nói đến có phải là tiền không? Tone hỏi. Có thể hiểu như vậy, đó là giá trị của sức lao động, thầy Dowler đáp. Thời xa xưa, tiền thường được đúc bằng các kim loại quý như vàng, bạc, đồng và có giá trị đúng với trọng lượng của nó. Các vị vua chúa là người quyết định việc đúc tiền bằng kim loại, các đồng tiền này được mọi người chấp nhận không cần phải cân lại trọng lượng mà chỉ đếm cho đủ số lượng mà thôi. Người dân làm việc cho vua chúa, đánh đổi sức lao động lấy những đồng tiền kim loại, rồi mang ra chợ mua bán hàng hóa với nhau. Các vị vua chúa đời sau đã lợi dụng lòng tin của thần dân trong nước nên đã giảm dần số lượng kim loại mà lúc đầu được bao hàm trong các đồng tiền đúc của họ. Đồng As La Mã vào những thời đại cuối cùng của nền Cộng hòa, chỉ còn lại 1/24 giá trị ban đầu và đáng lẽ ra phải có trọng lượng 1 pound, nhưng thật sự chỉ có nửa ounce.






















 
 
Mini-chat

Người gửi:
Nội dung :
Có 0 bình luận

1



Đăng nhập
Giỏ hàng
Bạn đang có 0 sản phẩm trong giỏ hàng
Xem giỏ hàng
Hàng bán chạy
Thống kê
Lượt truy cập : 939732
Số người online : 19
+ Khách : 19
+ Thành viên : 0
Quảng cáo




Trang chủGiới thiệuSản phẩmInsight EnglishBHXHDatabaseTiện íchGiải tríKhoảng trờiWall Web
Email : tianangdep@gmail.com
Điện thoại : 0987.28.80.81
Nội dung : Phạm Văn Minh
Xây dựng : Vũ Quang Hiệu
Blog : tianangdep.blogspot.com
       © 2017 - 2018 : Tia Nắng Đẹp